Chuong 2648: Cong Chua GiaLam 1
Chuong 2648: Cong Chua GiaLam 1Chuong 2648: Cong Chua GiaLam 1
Tô Tiểu Tiểu trầm ngâm: "Ông ta chưa từng gặp ta nhưng lại có thể nhận ra ta. Cho nên chỉ có một khả năng là ông ta đã nhìn thấy chân dung của ta. Xa hơn nữa là ông ta đang điều tra ta, hay nói chính xác hơn là đang điều tra toàn bộ Vệ gia. Kết hợp với câu 'Tất cả mọi người đều sẽ chết, ông ta đang muốn nhổ cỏ tận gốc Vệ gia hay sao? Nếu đúng là như vậy thì tại sao ông ta lại làm như vậy? Giữa ông ta và Vệ gia có mối thâm thù đại hận gì sao?"
Nhiếp bà bà không nhịn được nói: "Ta nói này, hai người các ngươi có cần cân nhắc một chút xem trong xe còn có người ngoài hay không? Ví dụ như ta đây?”
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Bà bà không phải là người ngoài nha!"
Nhiếp bà bà: "Là ta đó."
Có thể đừng nói cho bà ấy biết những bí mật này có được không?
Các ngươi có thể nâng cao cảnh giác và nhận thức một chút không?
Hai người đưa Nhiếp bà bà về Nhiếp gia trước, Nhiếp Tiểu Trúc muốn đi tìm ba đứa trẻ để chơi cùng, vì vậy Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình đã đưa cậu bé lên xe ngựa.
"Hôm nay ta có việc phải ra ngoài." Tiêu Như Yên nói: "Nhờ các ngươi chiếu cố Tiểu Trúc giúp ta nhé.
Tô Tiểu Tiểu sờ đầu Nhiếp Tiểu Trúc: "Yên tâm đi, Tiêu tỷ tỷ!"
Ba đứa trẻ gặp được Nhiếp Tiểu Trúc thì vô cùng vui vẻ.
"Tiểu Trúc ca cai"
Ba đứa trẻ lon ton chạy đến bên cạnh cậu bé.
Hôm nay, Nhiếp Tiểu Trúc đã mang theo tiểu sủng vật của mình tới, đó là một con cừu con màu trắng xinh đẹp.
Nhị Hổ nói: "Chúng ta có ngựa."
Tiểu Hổ nói: "Tứ Phủ! Tứ Phủ!"
Tứ Hổ bước đi mạnh mẽ, hùng dũng oai vệ nhảy tới.
Nhiếp Tiểu Trúc: "Oa."
Bốn đứa trẻ vui vẻ chơi đùa trong sân.
Vệ Đình đi đến thư phòng và ở đó hơn nửa ngày, thậm chí hắn còn không ăn trưa.
Tô Tiểu Tiểu và Hạnh Nhi đứng ở cửa ra vào.
Hạnh Nhi nhìn về phía cô gia của mình đang bận rộn viết lách rồi nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, có muốn mang chút đồ ăn cho cô gia không?”
Tô Tiểu Tiểu nhìn Vệ Đình đang đầm đìa mồ hôi, nàng khẽ đưa ngón trỏ lên môi rồi nhỏ giọng nói: "Đừng quấy rầy chàng ấy." Cuối cùng, ngay khi Vệ Đình vẽ xong một nét cuối cùng thì cả người hắn kiệt sức ngã xuống ghế.
Tô Tiểu Tiểu vốn đã đợi ở bên ngoài từ lâu nên vội vàng cầm kẹo giòn đi tới, nhét một viên vào miệng hắn: "Chàng mau ăn đi."
Sắc mặt của Vệ Đình tái nhợt, hắn gật đầu.
Tô Tiểu Tiểu lại rót cho hắn một chén nước ấm nhưng hắn thậm chí còn không đủ sức lực để giơ tay lên nhận lấy.
Tô Tiểu Tiểu giúp hắn uống mấy ngụm sau đó nàng lấy một chiếc khăn tay sạch ra để lau mồ hôi trên trán cho hắn: "Chàng nghĩ ngơi trước đi."
Vệ Đình dựa vào lưng ghế, không muốn nghĩ cũng không được. Đầu óc hắn đã trống rỗng, cả người choáng váng, đầu đau đến mức muốn nổ tung.
Tô Tiểu Tiểu nhìn vào những bức chân dung trên bàn rồi sững sờ.
"Chàng đã vẽ lại toàn bộ những bức tranh trong phòng của Hạ Hầu Nghi à?”"
Không phải chỉ vẽ một hai bức mà vẽ đến tám bức tranh phong cảnh, ngay cả chỉ tiết cỏ cây, sóng nước cũng được sao chép lại.
Tô Tiểu Tiểu chợt nhận ra một điều: Sở dĩ Vệ Đình có thể tham gia khoa thi Trạng Nguyên không phải vì thực lực của Vệ Đình chỉ đến mức Trạng Nguyên, mà là vì khoa cử cao nhất chỉ có Trạng Nguyên mà thôi.
Tô Tiểu Tiểu cẩn thận xem xét từng bức tranh, ánh mắt nàng dừng lại ở bức tranh thứ ba.
"Sao ta cảm thấy... bức tranh này nhìn có hơi quen mắt nhỉ?"
Nàng dừng lại một chút rồi bước vào dược phòng và lấy ra một bức vẽ.
Đây là bức tranh Vệ Tư đã vẽ khi ở trong một hầm mỏ ở phía Nam Cương.