Chương 2670: Thiên Kiêu Tử 2
Chương 2670: Thiên Kiêu Tử 2Chương 2670: Thiên Kiêu Tử 2
"Tử Di Hầu đáp xuống đất nhẹ nhàng mà không làm bay một hạt bụi nào, nội lực và khinh công càng tiến bộ hơn ba năm trước!
"Ta nhớ rõ ba năm trước Tử Di Hầu rất mạnh, cứ nghĩa là sẽ đoạt được giải nhất. Nhưng giữa chừng thì Tàng Kiếm Sơn Trang bất ngờ xảy ra biến cố nên hắn ta chạy đi cứu viện mới bỏ lỡ cuộc thi tiếp theo, đành phải dừng bước ở vị trí thứ tư."
"Thật đáng tiếc."
"Tử Di Hầu biết Đoan Mộc Vân này là ai không?
"Người vừa về đảo? Đoan Mộc Vân là con tiểu nhi tử của cung chủ Bách Hoa Cung."
"Vân cung chủ có tiểu nhi tử khi nào?"
"Chuyện dài lắm..."
Một đám người càng buôn chuyện càng đi xa nhưng hầu hết mọi người vẫn tập trung vào cuộc thi.
Tử Di Hầu là một cao thủ có thể sánh ngang với các đệ tử của Sát Thủ Minh, nhưng không ai tin rằng Đoàn Mục Vân vô danh này có thể đánh bại hắn ta.
Khi đặt cược, mọi người đều quyết đoán đặt cược vào Tử Di Hầu.
Vệ Lục Lang bật cười nói: "Các ngươi vừa bị vả mặt còn chưa đủ sao? Sao còn dám tùy tiện đặt cược như vậy?”
Một đệ tử nhìn hắn ta như kẻ ngốc: 'Đó là Tử Di Hầu! Hắn sẽ không thua bất cứ ai."
Đúng lúc đó, thị vệ tới hô đặt cược bưng đĩa đi một vòng: "Còn có ai muốn đặt cược không?”
"Có.
Một nam tử trẻ tuổi đội nón cối lên tiếng.
Hắn ta lấy ra ngân phiếu năm ngàn lượng.
Thị vệ: "Chọn Tử Di Hầu sao?”
Người đội nón cối nói: "Không, chọn Đoan Mộc Vân."
Thị vệ nhìn hắn ta từ trên xuống dưới: "Ngươi là ai?"
Người trẻ tuổi đội nón cói cởi bỏ nón ra rồi nhảy lên võ đài: "Đoan Mộc Vân."
Thị vệ: “...'
Mọi người: "..."
"Đúng là có bệnh! Tự đi chọn chính mình!"
Một giang hồ kiếm khách nhổ nước bọt.
Vệ Lục Lang tiến lên một bước, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn hắn ta: "Ngươi nói ai có bệnh? Nếu ngươi dám nói lại lời nào thì ngươi có tin ta đập nát sọ của ngươi không!"
Giang hồ kiếm khách liếc nhìn Vệ Lục Lang một cái rồi quay đi, sau đó hắn ta lại nhìn Cảnh Dịch và Tô Mạch.
Hắn ta là một người còn đối phương là ba người.
Hắn ta bình tĩnh lại hừ lạnh một tiếng rồi không để ý đến họ nữa.
"Được rồi."
Tô Mạch khuyên: "Thu lại tính khí của ngươi đi, người ta cũng không nói sai."
Cảnh Bảo Bảo gật đầu: "Ừm."
Vệ Lục Lang:... Hai người các ngươi ở phe nào?
Cung chủ đặt cược năm ngàn lạng cho nhi tử của mình.
Lục môn chủ nhìn túi đường đậu trên bàn rồi suy nghĩ cẩn thận.
Sau đó Hạnh Nhi lấy lại túi đường đậu.
Lục môn chủ nuốt nước bọt, cược năm trăm lượng cho Vệ Đình.
Lúc này Hạnh Nhi mới đưa túi đường đậu cho hắn ta.
"Bà bà, người không đặt cược à?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Nhiếp bà bà bất động.
Lục môn chủ đang ăn đường đậu, hắn ta vô tình bán đứng Nhiếp bà bà: "Bà bà đặt cược từ lâu rồi, đặt cược hai ngàn lượng cho Tử Di Hầu!"
Tô Tiểu Tiểu nhìn Nhiếp bà bà bằng ánh mắt không thể hiểu nổi: "Ta là một truyền nhân hoang của Kim gia, còn Vệ Đình dẫu sao cũng là đệ tử chân chính của Cầu Lão. Vậy mà bà bà không tin tưởng thế sao?"
Vệ Đình vẫn ăn mặc và hóa trang giống như hôm tham dự yến tiệc ở phủ thành chủ.
Mỹ nhân đẹp ở cốt chứ không phải ngoài da, trừ khi hắn cố tình giả vờ xấu xí, nếu không thì dù biến thành ai thì ngũ quan sắc nét của hắn cũng không thể che giấu được.
"Thật là một tiểu lang quân."
Trong đài quan sát ở phía đông, có một mỹ nhân dáng người yêu kiều nằm lười biếng trên chiếc ghế dài phủ da hổ.
Đệ tử quỳ trên mặt đất, trên tay cam một đĩa trái cây tươi. Phía sau nàng ta có một nam nhân tuấn tú đang xoa bóp vai cho nàng ta.