Chương 2704: Tiểu Hổ Hố Đại Lão 2
Chương 2704: Tiểu Hổ Hố Đại Lão 2Chương 2704: Tiểu Hổ Hố Đại Lão 2
Quyển Vô Tự Thiên Thư này vốn là bí kíp lâu 3Tàng Kinh Các, là bị vị nào đó lặng lẽ dấu tới lầu một.
Chỉ tiếc, vị nào đó không còn có cơ hội tiến vào Tàng Kinh Các lấy nó ra.
"Chúng ta đi."
Lâu Bất Phàm nói.
Sát Nô muốn cầm binh khí của mình đi.
Lâu Bất Phàm nói: "Trong Tàng Kinh Các không cho phép mang binh khí, trước để nơi này."
Sát Nô có chút không nỡ mà buông bảo đao mình còn chưa cầm nóng nhiệt.
Hai người đi vào Tàng Kinh Các, lại ngoài ý muốn phát hiện thành chủ đã tới.
Hạ Hầu Khanh cũng không muốn hiện thân nhanh như vậy, nhưng ai bảo Lăng Vân đến đây?
Ngại với hành vi Lăng Vân ngỗ nghịch chính mình lần nữa, vẻ mặt bên ngoài Hạ Hầu Khanh cũng không ôn hoà với Lăng Vân như vậy.
Ông ta liếc mắt nhìn Lăng Vân một cái, cao ngạo hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Lăng Vân không muốn nói chuyện.
Tô Tiểu Tiểu vươn ra một bàn tay, âm thầm véo hắn ta.
Lăng Vân tâm bất cam tình bất nguyện nói: "Nương ta có việc không đi, để ta thay bà ấy đưa đệ đệ ta lại đây."
Vẻ mặt Hạ Hầu Khanh như thường, lại nhìn ve phía Tô Tiểu Tiểu ôm hài tử.
Tô Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc nói: "Ta là phụng mệnh sư phụ ta tới đưa dược cho nhị thái gia, lão nhân gia mới vừa cải tiến phương thuốc."
Dứt lời, lại lập tức kéo đề tài lên trên người Lăng Vân: "Ngươi không phải còn mang theo lễ vật cho thành chủ sao?"
Lăng Vân: "Không có.'
Hạ Hầu Khanh nhìn chằm chằm Lăng Vân.
Lăng Vân nhắm mắt, như bị người bắt cóc, khuôn mặt thối lấy ra một bình sứ nhỏ.
Hạ Hầu Khanh tiếp nhận bình sứ: "Đây là —"
Lăng Vân lạnh nhạt nói: “Mật hoa hòa tang."
Hoa hòa tang là cấm vật Bách Hoa Cung, thiên kim khó mua, mật hoa hòa tang càng trân quý hơn.
Đáy lòng Hạ Hầu Khanh kích động một trận.
Nhi tử đưa ông ta lễ vật! Vẻ mặt của Thường quản sự bên cạnh hơi một lời khó nói hết.
Cái chai nhỏ như vậy, một ngụm đã hết, ngài xác định không phải quát điểm nhi thừa cho ngài trang lại đây?
"Thành chủ, canh giờ tới rồi." Thường quản sự nhắc nhở.
Trong Tàng Kinh Các là có con rối canh gác, những con rối đó chỉ nghe theo mệnh lệnh của thành chủ.
Thành chủ hạ lệnh, đại môn Tàng Kinh Các mới có thể mở ra.
Hạ Hầu Khanh nói với Lăng Vân và Tô Tiểu Tiểu: "Các ngươi đi đình hóng gió bên kia ngồi trước, ta lập tức đến."
Cách đó không xa, Lâu Bất Phàm nhìn Hạ Hầu Khanh đối xử với Lăng Vân để ở trong mắt.
"Nhi tử của Vân Tịch, quả thật là chướng ngại vật lớn nhất để Thần Nhi kế thừa ngôi vị!"
"Ngươi đang làm hàm sờ?”
Một giọng nói đáng yêu đột nhiên xuất hiện ở phía sau Lâu Bất Phàm.
Lâu Bất Phàm xoay người lại, nhìn chằm chằm tiểu gia hỏa ngọc tuyết đáng yêu này: "Ta đã thấy ngươi, ngươi là hài tử Bách Hoa Cung."
Tiểu Hổ gật đầu: "Đúng rồi, ta hệ rìu nhỏ! Thái gia gia ngươi biết ta?"
Lâu Bất Phàm lộ ra một nụ cười hiền từ: "Ta biết ngươi, cũng biết Vân Sương nãi nãi ngươi, gia gia Vệ Tư."
Có thể gọi ra tên gia gia thật sự là người quenl
Tiểu Hổ cõng tay nhỏ, nghiêng đầu nhìn ông ta: "Vậy thái gia gia ngươi hệ gửi mấy muối lạc! Ngươi có thể giúp rìu nhỏ nhặt cái đồ vật hay không? Rìu nhỏ không qua được!"
Lâu bất phàm vô cùng hiền từ mà cười nói: "Thứ gì?"
Tiểu Hổ nói: "Trống của rìu nhỏ!"
'A? Ở đâu?"
Tiểu Hổ nhón mũi chân, chỉ tay về bên kia: "Nơi đó!"
Đó là một tiểu hoa cổ xinh đẹp, lúc này chật vật mà rơi ở trong một đống lá khô, bốn phía bị hàng rào vây quanh, cũng khó trách tiểu gia hỏa không qua được.
Lâu Bất Phàm nhìn Tiểu Hổ thật sâu một cái: "Nếu ta giúp ngươi nhặt, ngươi lấy cái gì cảm ơn ta?"