Chuong 2715: Su Chang Xuat Ma 2
Chuong 2715: Su Chang Xuat Ma 2Chuong 2715: Su Chang Xuat Ma 2
Tô Tiểu Tiểu vòng qua bình phong đi vào bên người Cừu lão, làm bộ làm tịch nói: “Cừu trưởng lão, có thể thỉnh giáo ngươi một phương thuốc hay không?”
Cừu lão: Không thể.
Tô Tiểu Tiểu: Bà bà để cho ta tới.
Cừu lão: “Phương thuốc gì?”
Hạ Hầu Khanh muốn nói chuyện với Lăng Vân, nhưng lại không biết nói cái gì, thấy Lăng Vân nhìn chằm chằm vào tranh phong cảnh đối diện, vì thế nói: “Bức tranh này là nơi nhị thúc ta trẻ tuổi ra đảo du lịch.”
"Nhìn cũng chỉ là đảo." Lăng Vân nói.
Thấy nhi tử chịu mở miệng, Hạ Hầu Khanh vui mừng trong lòng, nói đề tài tiếp theo này: "Trên biển có rất nhiều đảo nhỏ, chỉ có Thiên Sơn đảo là lớn nhất."
"Đó là đảo gì?"
Lăng Vân chỉ cô đảo trên bức tranh đối diện nói.
Hạ Hầu Khanh nói: "Là một tòa cô đảo, không có tên, cũng không ai ở."
Lăng Vân hỏi: "Ở đâu?"
Hạ Hầu Khanh nhìn bức tranh: "Ở phía Tây Bắc đảo Thiên Sơn, vẫn luôn đi có thể đến, ngươi muốn đi sao?"
Lăng Vân nói: "Không muốn."
Hạ Hầu Khanh mỉm cười, chỉ vào một bức họa khác: "Thấy tòa đảo kia không? Tên đảo Phỉ Thúy, cách Đại Chu không xa."
Đương nhiên Lăng Vân biết, thuyên bọn họ tiếp viện ở nơi đó.
Hạ Hầu Khanh nói với Lăng Vân: "Về sau, ta sẽ mang ngươi đi rất nhiều nơi."
Lăng Vân lạnh nhạt nói: 'Không có hứng thú."
Sau khi xác định phương hướng cô đảo, Vệ Tư chuẩn bị xuất phát.
Lúc này ông ấy không muốn dẫn theo Tô Huyên, chỉ dẫn Vệ Lục Lang vài tên đệ tử Bách Hoa Cung.
Bọn họ tương đối quen thuộc với vùng hải vực này, với sóng gió trên biển cũng rất có kinh nghiệm.
"Gia gia không chín ( đi )!"
Tiểu Hổ ôm lấy đùi ông ấy không buông tay. Vệ Tư cười ôm tiểu gia hỏa lên: "Rất nhanh gia gia sẽ trở về, các ngươi phải nghe lời, chăm sóc cho nương và muội muội, biết không?”
Tiểu Hổ: "Kỉ nói!"
Nhị Hổ lấy ra hòn đá nhỏ mình yêu nhất: "Gia gia, cho."
Đây là thạch bình an, chính cậu bé từng khai quang.
Đại Hổ tặng gia gia một túi đồ ăn, tất cả đều là kẹo đậu phộng và thịt khô ngày thường mình trộm tích cóp.
Vệ Tiểu Bảo đã đi ngủ.
Một giấc ngủ dậy không tìm thấy gia gia.
Tức giận!
Cái loại dỗ không tốt này!
Tô Tiểu Tiểu và Cảnh Dịch, Tô Mạch, Tô Huyên đi Nhiếp gia.
"Đây là [bí thuật la sát] mang từ Tàng Kinh Các ra."
Đôi tay Tô Tiểu Tiểu trình bí kíp lên.
Nhiếp bà bà mở bí kíp ra, lang lặng nhìn.
Bốn người không quấy rầy bà ấy, cứ yên lặng như vậy chờ.
Ước chừng qua một canh giờ, cuối cùng bà ấy mới khép bí kíp lại.
"Có biện pháp không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Nhiếp bà bà nghiêm mặt nói: "Có là có, chỉ là cái này còn hung hiểm hơn giải tâm dẫn, đại giới cũng lớn hơn nữa. Ta nói đại giới là, trị không hết hắn sẽ bỏ mạng; trị hết, hắn sẽ mất đi võ công, sau này không bao giờ có thể tập võ."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ca ca ta tuổi nhỏ từng sinh bệnh, khi đó cũng có người nói ngày sau hắn không thể tập võ."
Nhiếp bà bà nói: "Đó là bởi vì hắn dùng công pháp của Sát Thủ Minh mạnh mẽ trọng tố căn cơ, cứ như vậy còn dám tu tập bí thuật la sát, không phải tìm chết là cái gì? Trở thành phế nhân là kết quả tốt nhất, hơn nữa chỉ có không đến một phần nắm chắc. Các ngươi suy nghĩ cho rõ ràng, muốn để hắn giải trừ bí thuật la sát hay không?”
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày nói: 'Không đến một phần nắm chắc, nguy hiểm quá lớn... Có thể có biện pháp nào áp chế không?”
Nhiếp bà bà nói thẳng: "Không có, gần đây ca ca ngươi hẳn là đã có chút khó chịu đi."
Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch, Cảnh Dịch nhìn về phía Tô Huyên.
Tô Huyên an tính cười: Không tính là khó chịu.' Chương