Chương 2757: Hai Bên Lao Tới 1
Chương 2757: Hai Bên Lao Tới 1Chương 2757: Hai Bên Lao Tới 1
“Hai người các ngươi đi, ta tìm một đường, nhiệm vụ hoàn thành, kế tiếp hai ngươi lên sân khấu” Tô Mạch và Cảnh Dịch trao đổi một ánh mắt, từ phía sau Vệ Đình đi lên trước.
Vệ Đình cho rằng hai người bọn họ là muốn đi vào, không ngờ hai người một trái một phải đi nang qua bên cạnh hắn, đột nhiên vươn tay nâng hắn lên.
“Này này này! Các ngươi làm gì? Buông ta ral”
Vệ Đình giấy giụa.
Giấy giụa không có hiệu quả.
Tô Mạch và Cảnh Dịch đã nâng hắn vào thanh lâu.
Đảo Thiên Sơn võ lâm môn phái đông đảo, phong cách thanh lâu cũng hơi có chút hơi thở giang hồ, nữ tử hiến nghệ cầm kỳ thư họa thi ít, ngược lại có không ít giơ đao múa kiếm.
Trên đài đang ở tiến hành "Luận võ chiêu thân" một tháng một lần, nói chính là chiêu thân, kỳ thật là cạnh tranh tư cách một chỗ một đêm với hoa khôi.
Hiện trường vô cùng náo nhiệt, người chen người, vây lôi đài giữa đại đường đến chật như nêm cối.
A, đây là vị đại hiệp nào?”
Một nữ tử mỹ mạo trẻ tuổi nâng khăn tay, tươi cười vũ mi mà vươn tay về phía Tô Mạch.
Vệ Đình tâm cơ nam này, ra cửa dịch dung cho chính mình trước, một khuôn mặt thường thường vô kỳ, không đáng chú ý bằng Tô Mạch và Cảnh Dịch.
Tô Mạch dùng chuôi kiếm ngăn tay nàng ta, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Nữ tử khoa trương thu hồi tay: "A, hu chết nô gial"
"Để ý lòi." Vệ Đình nhỏ giọng nhắc nhở.
Tô Mạch nhíu mày, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe được hỏi: "Vậy, vậy muốn làm như thế nào?"
Vệ Đình: "So một chút."
Tô Mạch nói: "Ngươi tìm chết!"
Vệ Đình vọt đến bên cạnh, đẩy Cảnh Dịch đến phía trước, lập tức cúi đầu khom lưng: "Đại công tử, nhị công tử, thanh lâu này thật sự lớn, tiểu nhân có thể tới, thật là mở rộng tâm mắt!"
Vốn dáng người hắn tốt, tuy nói mặt bình thường một chút, cũng có cô nương nhìn hắn.
Nhưng vừa nghe là một hạ nhân, các cô nương lập tức không để ý tới hắn.
Có người cũng vươn móng heo vê phía Cảnh Dịch.
Cả người Cảnh bảo bảo cứng đời Muốn chém Vệ Đình!
Một nữ tử thấy Tô Mạch và Cảnh Dịch trước sau thờ ơ, không khỏi mà cười nói: "Nhị vị công tử chướng mắt tỷ muội chúng ta, chẳng lẽ là tới tìm hoa khôi tỷ tỷ?"
"Không...'
Tô Mạch mới vừa nói một chữ, bị Vệ Đình véo một cái.
Vệ Đình nói: "Đây là tự nhiên! Ngươi dung chỉ tục phấn, làm sao có thể vào quý mắt công tử nhà ta?”
"Hừ!”
Nữ tử này trợn trắng mắt rời đi.
Một nữ tử khác phe phẩy quạt đào hoa trong tay cười nói: "Hoa khôi tỷ tỷ cũng không phải là dễ dàng tiếp khách như vậy đâu, đã liên tục nửa năm, không ai có thể đánh thắng hoa khôi tỷ tỷ."
Người còn lại cũng cười nhìn bọn họ một cái, ánh mắt kia rõ ràng đang nói, lại tới mấy người không biết tự lượng sức mình.
Các nàng rời đi.
Vệ Đình nói với Tô Mạch và Cảnh Dịch: "Các ngươi ở chỗ này chờ hoa khôi, ta đi tìm người."
Cảnh Dịch hỏi: "Vì sao không phải chúng ta đi tìm?"
Vệ Đình nhỏ giọng nói: "Ta là hạ nhân, các ngươi mới là công tử, hơn nữa bộ dáng mới vừa rồi các ngươi không gân nữ sắc, đã bị thanh lâu theo dõi, đừng quay đầu lại!"
Cảnh Dịch nhịn xuống động tác quay đầu lại.
Nhưng, nhờ Vệ Đình nhắc nhở, hắn ta xác thật cảm nhận được chỗ tối giám thị.
Vệ Đình để sát vào bên tai hắn ta: "Ngươi lo lắng cái gì? Tô Mạch là đại công tử, muốn lên cũng là hắn ta lên trước, hắn ta còn có thể đánh không thắng hoa khôi?"
Cảnh bảo bảo gật đầu, nghiêm túc mà võ bả vai Tô Mạch.
Tô Mạch: ...'
Vệ Đình nhìn phương hướng nhóm cô nương mới vừa rồi rời đi, tươi cười đại trán nói: "Vài vị tỷ tỷ, ta tới!"
Nhóm tay đấm âm thầm giám thị hết chỗ nói, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Mạch và Cảnh Dịch.