Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2724 - Chuong 2760: Trong Hoach Tan Sinh 1

Chuong 2760: Trong Hoach Tan Sinh 1 Chuong 2760: Trong Hoach Tan Sinh 1Chuong 2760: Trong Hoach Tan Sinh 1

Tô Tiểu Tiểu tay không cầm binh khí hai người, một chân đá ngực người thứ ba.

Nhưng người thứ tư...

Nàng tránh không khỏi.

Xì ——

Một bàn tay trắng như lệ quỷ, hung hăng xuyên qua ngực con rối thứ tư.

Là Thánh Nữ.

Ở lúc nàng ta mất đi toàn bộ nội lực, không tiếc lấy đại giới hủy diệt đan điền vì phát ra một kích trí mạng này.

Máu tươi bắn đầy người Tô Tiểu Tiểu.

Có con rối, cũng có Thánh Nữ.

Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra: "Ngươi...

Thánh Nữ ghé vào trên lưng nàng, không ngừng phun máu:

"Trình, Tâm, cũng, muốn, bảo, vệ, ngươi."

Suy yếu nói xong một chữ cuối cùng, nàng ta nhắm mắt lại.

Tô Tiểu Tiểu đột nhiên biến sắc: "Trình Tâm —"

Hai gã con rối nhân cơ hội rút trường đao bị Tô Tiểu Tiểu chế trụ về, kéo đồng bạn của mình từ trong tay Thánh Nữ.

Bàn tay trắng nhỏ máu của Thánh Nữ rũ xuống, nhỏ máu tươi.

Một con rối bước nhanh tiến lên, một chưởng đánh vào bả vai Tô Tiểu Tiểu.

Nhưng mà, hắn ta vẫn chưa đả thương Tô Tiểu Tiểu, ngược lại là ngơ ngẩn một chút, bị một lực đạo đáng sợ hung hăng đánh bay ra ngoài.

Phía sau Tô Tiểu Tiểu, Tô Mạch thu tay dừng ở sau vai Tô Tiểu Tiểu, vẻ mặt lạnh băng đi ra.

Hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm con rối trước mặt, nói với Tô Tiểu Tiểu: "Muội mang Thánh Nữ đi chữa thương, nơi này giao cho ta.'

Tô Tiểu Tiểu gật đầu, nhún mũi chân, lui đến hơn ba thước, đặt Thánh Nữ từ trên lưng xuống.

Tô Mạch rút trường kiếm ra: "Hôm nay ta không có hứng thú săn thú."

Hai gã con rối, với mới vừa rồi bị đả thương kia, đồng thời xông về phía Tô Mạch.

Tô Mạch chém một trờng kiếm, nháy mắt sát khí tràn đầy toàn bộ đường phố.

Gió lạnh trăng lạnh, kiếm khí như núi.

Con rối không sợ sinh tử, nhưng giờ này khắc này đáy lòng, mỗi người lại không hẹn mà cùng nảy lên một tia hàn ý.

Đó là một loại sợ hãi như khắc vào trong xương cốt.

Kiếm quang hiện lên, một con rối tiếp một con bị cố định ở tại chỗ.

Tô Mạch thu kiếm, xoay người rời đi.

Âm! ầm! ầm!

Con rối theo tiếng ngã xuống đất.

“Muội muội không thích máu."

Không chém đầu.

Cũng không chém thành hai nửa.

Xương cốt trong cơ thể con rối đều bị kiếm khí làm gấy!

Vệ Đình cũng giải quyết xong mấy con rối đuổi theo chính mình.

Khi lại đây, thấy tiểu khổng tước béo người đầy là máu, sắc mặt hắn biến đổi: "Tiểu Tiểu!"

"Ta không bị thương." Tô Tiểu Tiểu thấp giọng nói.

Vệ Đình nhìn Thánh Nữ cả người là máu: "Cho ta đi."

Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Ta muốn tự mình mang nàng trở về."

Dứt lời, nàng ôm Thánh Nữ đứng lên, yên lặng mà đi vào bóng đêm.

Tô Mạch nhìn bóng dáng muội muội cô đơn khổ sở, hỏi Vệ Đình nói: "Tình huống của Thánh Nữ như thế nào?"

Vệ Đình thở dài: "Không rõ ràng lắm, ta ở địa lao tìm được nàng ta, nàng ta cũng đã bị thương rất nặng, hơn nữa thương thế càng nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của ta, ta nghi ngờ nàng ta ở địa lao gặp nạn gì đó. Chỉ là lúc ấy nàng ta không có máu như vậy, chẳng lẽ nàng ta..."

Câu nói kế tiếp hắn không nói.

Lúc trước bọn họ còn lo lắng Thánh Nữ sẽ tổn thương Tô Tiểu Tiểu.

Nhưng đêm nay chỉ cần không phải tên ngốc đều có thể nhìn rõ, nàng ta tuyệt đối không thể tổn thương Tô Tiểu Tiểu.

"Nàng ta không phải Trình Thanh Dao." Tô Mạch nói.

Vệ Đình nhìn hai người dưới đêm trăng, rốt cuộc thừa nhận thân phận mới của nàng ta: "Nàng ta là Trình Tâm.”

Nghĩ đến cái gì đó, Vệ Đình đột nhiên hỏi nói: 'Cảnh Dịch đâu?"

Tô Mạch nói: "Hắn đi đấu võ đài, ta ra trước, hắn hẳn là đánh không thắng."

Vệ Đình suy nghĩ: "Vạn nhất, hoa khôi cố ý bại bởi hắn thì sao?"
Bình Luận (0)
Comment