Chương 281: Ngang Ngược 1
Chương 281: Ngang Ngược 1Chương 281: Ngang Ngược 1
Phùng Quải Tử vừa lăn vừa bò theo: "Nữ hiệp! Từ từ đã! Đừng để ta một mình ở đây!"
"Gào "
Sâu trong rừng cây truyền tới tiếng gầm thét của bá chủ núi rừng.
Sắc mặt Phùng Quải Tử liên thay đổi: 'Là đại trùng!"
Đại trùng không phải là một con sâu lớn, mà là hổ vương ở trong núi.
Nơi Tô Tiểu Tiểu đào rau củ dại cũng không được tính là vào quá sâu trong núi, thông thường cũng không có tình huống gặp phải thú dữ, chỉ có thể nói vận khí hôm nay của bọn họ quá kém.
Vào mùa đông, nhiều loại động vật sẽ ngủ đông, không ngủ đông thì chúng sẽ giảm bớt các hoạt động thường ngày, điều này làm cho đại trùng săn mồi rất khó khăn.
Đại trùng mở rộng phạm vi săn mồi, lại thêm giọng kêu la gào khóc của tên Phùng Quải Tử chân kia, thành công đưa tới sự chú ý của đại trùng.
Tô Tiểu Tiểu liếc đôi mắt lạnh như băng về phía Phùng Quải Tử một cái: "Sớm biết thế không bằng một đao giết chết ngươi!"
Phùng Quải Tử vẻ mặt đưa đám nói: "Tô nữ hiệp tha mạng cho tôi đi!"
Nếu như là cơ thể được trải qua huấn luyện quân đội nghiêm khắc như kiếp trước, Tô Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ không sợ một đại trùng, biết làm sao được khi dưới mắt nàng là một cơ thể nặng hơn một trăm bảy mươi tám cân, thấp bé, mập mạp.
Khó mà liều mạng, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Tiếc là tốc độ của đại trùng so với họ còn nhanh hơn.
Suy nghĩ một chút cũng không có gì kỳ lạ, đại trùng là vua của vùng núi, rừng rậm là địa bàn của nó, sao có thể để cho hai nhân tộc chạy trốn ngay dưới mí mắt?
Đại trùng đuổi kịp hai người rất nhanh, tung người một cái đã chặn đứng đường di của hai người.
Tô Tiểu Tiểu thay đổi phương hướng.
Đại trùng tiếp tục đuổi theo!
Sự thật chứng minh, trong tình huống này không biết khinh công, thì hai chân thật sự không chạy nhanh bằng bốn chân.
Khi bọn họ bị đại trùng dồn ép lại một chỗ, Tô Tiểu Tiểu biết không thể lại đưa lưng về phía đại trùng nữa.
Không có chướng ngại vật gì che chắn, đại trùng chỉ cần lấy đà nhảy một cái là có thể nhẹ nhàng tấn công được một người trong bọn họ . Suốt mùa đông chịu đói, đại trùng sẽ vô cùng đáng sợ, tuyệt đối không dễ dàng từ bỏ con mồi đã đến tay.
Mắt nó nhìn chòng chọc qua lại giữa hai người Tô Tiểu Tiểu và Phùng Quải Tử, giống như đang âm thầm so sánh xem con moi nào ngon miệng hơn.
Phùng người què vừa gầy lại vừa khô quắt, nhìn một cái là biết thịt vừa già vừa dai.
Tô Tiểu Tiểu thì không giống, trắng trẻo đầy đặn, nhìn qua thấy tươi ngon mềm mọng hơn nhiều.
Đại trùng quyết đoán hướng về phía Tô Tiểu Tiểu chảy nước miếng.
Chỉ là cân nặng của Tô Tiểu Tiểu có chút làm đại trùng do dự.
Chưa thấy qua "đồ vật to lớn" như vậy.
Tròn xoe, có chút giống với gấu con mới lớn.
Đại trùng bắt đầu cẩn thận thăm dò.
Tô Tiểu Tiểu biết bản thân lúc này quyết không thể để lộ sự sợ hãi, nếu không một khi đại trùng chắc chắn rằng nàng là một con mồi yếu ớt, sẽ tiến hành tấn công toàn diện với nàng.
Nàng phải thăm dò lại đại trùng, tìm thời cơ chế ngự đại trùng!
Hiện tại nói thì dễ, làm thì rất khó.
Tuy rằng kiếp trước đã trải qua các loại huấn luyện nghiêm khắc nhưng chưa thật sự đánh nhau với mãnh hổ, nên còn thiếu kinh nghiệm thực chiến với hổ.
Chỉ có thể phát huy theo thực tế.
Đại trùng hướng về phái Tô Tiểu Tiểu rống lớn một tiếng.
Tô Tiểu Tiểu không né tránh, ánh mắt vô cùng trấn tĩnh.
Phùng người què ở một bên đã sớm bị doạ phải ngồi phịch trên đất, tứ chi nhũn ra, ngay cả kêu cứu cũng không kêu được.