Chương 2823: Cảnh Giới Tối Cao Của Tàn Bạo 1
Chương 2823: Cảnh Giới Tối Cao Của Tàn Bạo 1Chương 2823: Cảnh Giới Tối Cao Của Tàn Bạo 1
Nhiệm vụ đã hoàn thành, Tô Tiểu Tiểu chắc chắn không có khả năng gánh nổi giá này.
Không đúng, bà chủ keo kiệt không thể lúc nào cũng đòi giá cao được!
Tuy nhiên, Tạ Cẩn Niên là một nhân sĩ yêu chim và không hề keo kiệt tiết chế chút nào.
Tạ Cẩn Niên nghi ngờ liếc nhìn Vu Hồ: “Ngươi xác định có thể ăn hết?”
Ngũ Hổ võ đôi cánh nhỏ: "Chi, chỉ, chỉ!"
Tạ Cẩn Niên: "Ăn mà bị đau bụng thì phải làm sao?"
Ngũ Hổ: "Không đau! Không đaul Không đau!"
Vậy là Tạ Cẩn Niên thật sự đã cho đi năm viên còn lại.
Ngũ Hổ lập tức ngậm thức ăn cho chim vào miệng rồi đi chia chiến lợi phẩm với đệ đệ mình... ờ, không, tính tiên công.
Diệp Lang cười nói: "Đại nhân, Ngũ Hổ thú vị quá, có thể cho ta chơi với bọn nó hai ngày được không?”
Tạ Cẩn Niên: "Nếu ngươi không muốn mạng nữa thì cũng được."
Diệp Lang rụt cổ lại, không dám có chủ ý với con chim nữa.
Ánh mắt hắn ta rơi xuống bàn: "Công tử, đây là bản đồ kho báu thật sao?"
Tạ Cẩn Niên thoải mái đưa bản đồ kho báu cho hắn ta xem: "Chắc là vậy."
Diệp Lang nhận lấy, cẩn thận xem xét.
"Tay ngươi thô, đừng làm hỏng." Diệp Tuân nhắc nhở.
Diệp Lang cũng không có tính phản nghịch, thỉnh thoảng lại rất nghe lời: "A, đệ sẽ cẩn thận. Nhưng nhìn tới nhìn lui cũng không thấy có gì đặc biệt, thật là cũ, ca, huynh nhìn xem.
"Chỉ có một nửa." Diệp Tuân nói: "Xác định đây là bản đồ kho báu thật sao?"
Diệp Lang nói: "Đúng vậy, công tử, bản đồ kho báu không phải ở chỗ thành chủ sao? Lâu Bất Phàm hiến tặng nó cho thành chủ. Chẳng lẽ lại đưa đồ giả cho? Ông ta lại có lá gan lớn như vậy?”
Tạ Cẩn Niên cầm lấy bản đồ kho báu do Diệp Tuân đưa lại, nói: "Lâu Bất Phàm không có lá gan đó, cũng không làm được những việc như vậy.'
Diệp Tuân nói: "Nói đi cũng phải nói lại, nhị thái gia giấu cũng thật kín."
Diệp Lang thờ ơ nói: "Giấu kín có ích lợi gì? Còn không phải là bị chúng ta lấy được đó sao?" Trên nóc nhà, sắc mặt Hạ Hầu Tranh nghe xong liền thay đổi.
Hắn ta đoán vụ phóng hỏa nhất định có liên quan đến lão nhị, nhưng hắn ta không bao giờ có thể ngờ rằng trong đó lại ẩn chứa một bí mật to lớn như vậy.
Bản đồ kho báu trong tay nghĩa phụ thực chất là đồ giả?
Đồ thật thực sự nằm trong tay thúc công?
Thúc công sao lại không nói cho mình biết?
Còn nữa, sao lão nhị lại biết được?
Lão nhị đã nghi ngờ thúc công và điều tra từ khi nào?
Trong đầu hắn ta hiện lên quá nhiều nghi vấn, Hạ Hầu Tranh nhất thời trở nên hỗn loạn.
Lúc này, hắn ta lại nghe thị vệ mặc áo lam nói: "Công tử, ngài định lấy bản đồ kho báu như thế nào? Định giao cho thành chủ sao?"
Tạ Cẩn Niên cười nói: "Đồ quan trọng như vậy... Ta đương nhiên giữ cho mình."
Ánh mắt Hạ Hầu Tranh trở nên lạnh lùng.
Lão nhị này lòng tham không đáy.
“Người nào!"
Diệp Lang nhìn lên phía trên.
Trong hai huynh đệ, Diệp Tuân giỏi võ công hơn, còn Diệp Lang thì có tính cảnh giác cao hơn.
Điều này có liên quan đến tính tình hiếu động của Diệp Lang, hắn ta luôn không tự chủ được mà bị thu hút bởi những động tĩnh xung quanh mình.
Nhược điểm là hắn ta dễ bị phân tán sự chú ý khi tập trung vào việc gì đó, nhưng ưu điểm là luôn có thể là người đầu tiên bắt được những động tĩnh gió thổi cỏ lay bên cạnh mình.
Tạ Cẩn Niên nhanh chóng cất lấy bản đồ kho báu vào trong ngực.
Diệp Lang dùng kiếm phá xuyên mái nhà, sau đó thi triển khinh công để bay lên.
Tú bà đang mặc quần áo cho hoa khôi ở trong phòng nghe thấy tiếng động thì hoảng sợ chạy ra ngoài: "Ai vậy? Ai ở địa bàn của lão nương quấy rối?"