Chương 2832: Bãy Lần Nhau, Bãy Chết Hạ Hầu Nghỉ 1
Chương 2832: Bãy Lần Nhau, Bãy Chết Hạ Hầu Nghỉ 1Chương 2832: Bãy Lần Nhau, Bãy Chết Hạ Hầu Nghỉ 1
Dưới sự trợ giúp của Quỷ Cơ, Thánh Nữ không chỉ lấy lại công lực của mình, mà còn hấp thu được một phần nội lực của nữ tử áo xanh, vì vậy công lực lại tăng lên một chút.
Tô Tiểu Tiểu không đáp lại Tạ Cẩn Niên nữa, hết sức chuyên chú chú ý vào cuộc chiến giữa Thánh Nữ và con rối che mặt kia.
Thật ra con rối cũng phân cấp bậc.
Nếu như xem những con rối ở điện Thánh Nữ Nam Cương là con rối sơ cấp, vậy thì mấy con rối đã từng ẩn núp ở Túy Sinh Mộng Tử chính là con rối trung cấp, còn các con rối ở Tàng Kinh Các, mặc dù Tô Tiểu Tiểu chưa thấy bọn họ ra tay nhưng từ khí chất và cảm giác áp bách có thể phán đoán, hẳn là có thể xem như con rối cao cấp.
Con rối trước mắt tới ám sát Tạ Cẩn Niên có thể xếp vào loại giữa trung cấp và cao cấp.
Nếu Thánh Nữ không hấp thu nội lực của Phong lão, chắc chắn sẽ không đối phó được hắn ta.
Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt nói: "Hạ Hầu Nghi phái đến đây con rối mạnh như vậy, là thật sự tính toán khiến cho ngươi có đi mà không có về nha."
Nhưng có lẽ Hạ Hầu Nghi không dự đoán được Tạ Cẩn Niên lại giảo hoạt như thế, lúc đi có hai vị trưởng lão "phù hộ), lúc về lại bắt cóc cao thủ của Bách Hoa Cung.
Cuối cùng Thánh Nữ cũng giải quyết xong con rối kia.
"Có hút nội lực của hắn ta chưa?”
Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Thánh Nữ lắc đầu: "Hỏa chước, chỉ khí."
Thì ra trong cơ thể con rối này cũng có khí chước hỏa.
Không có Cung chủ phu nhân ở đây, không ai có thể đẩy khí chước hỏa vào một góc niêm phong lại, nếu như tùy tiện hấp thu thì Thánh Nữ sẽ bị thương.
Tạ Cẩn Niên quan sát Thánh Nữ không chớp mắt, nàng ấy vẫn còn mang khăn che mặt, nhưng đôi mắt lại lộ ở bên ngoài.
Đôi mắt đã từng cao ngạo băng giá, hiện giờ trở nên ngây thơ trong suốt.
Thánh Nữ đứng ở cạnh cửa sổ xe không nhúc nhích.
Tô Tiểu Tiểu kéo ngăn bí mật trên xe ngựa ra, từ bên trong lấy ra một xâu kẹo hồ lô sáng lấp lánh, xé lớp giấy dầu bên ngoài sau đó đưa cho Thánh Nữ: "Cho ngươi."
Thánh Nữ nhận kẹo hồ lô, uy vũ khí phách nhảy lên nóc xe, ngồi xếp bằng, mặt không cảm xúc ăn kẹo hồ lô. Tạ Cẩn Niên: "..."
Ở nơi địa lao âm u ẩm ướt, Hạ Hầu Tranh bị trói trên một cây cột gỗ, chỉ mới qua một đêm, dường như hắn ta đã nhận hết mọi sự tra tấn, toàn thân vừa chật vật vừa sa sút.
Từ trước đến nay phủ thành chủ là cái nơi đội trên đạp dưới, không quan tâm trước đây thân phận có bao nhiêu tôn quý, chỉ cần bị thành chủ vứt bỏ thì đó chính là một quân cờ vô dụng.
Ngay cả lính canh ngục cũng sẽ không khách khí với hắn ta.
Lính canh ngục đánh Hạ Hầu Tranh một roi, lạnh lùng nói: "Nói mau! Nửa tấm bản đồ bảo tàng còn lại đang ở đâu?"
Ánh mắt Triệu trưởng lão và Lưu trưởng lão nghiêm nghị đứng ở bên ngoài cửa nhà lao, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Hạ Hầu Tranh.
Hạ Hầu Tranh yếu ớt dữ tợn cười một tiếng: "Ta nói rôi, không có bản đồ bảo tàng gì cả!"
"Ngươi còn ngụy biện!"
Lính canh ngục lại cho hắn ta một roi.
Hạ Hầu Tranh rên một tiếng, nhịn xuống đau đớn và lửa giận, khóe mắt như muốn nứt ra nói: "Các ngươi là một đám đần độn! Tất cả đều bị Hạ Hầu Cẩn lừa gạt! Toàn bộ... Đầu là Hạ Hầu Cẩn bố trí... Các ngươi không bắt hắn... Ngược lại ở đây oan uổng ta... Các ngươi sẽ hối hận! Nhất định các ngươi sẽ hối hận!"
"Đã sắp chết đến nơi còn dám cắn ngược lại Nhị công tử, ta thấy đây là ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"