Chương 2837: Bắt Cả Người Lẫn Tang Vật 3
Chương 2837: Bắt Cả Người Lẫn Tang Vật 3Chương 2837: Bắt Cả Người Lẫn Tang Vật 3
Giữa trưa, Hạ Hầu Khanh đến viện của Hạ Hầu Nghị, ăn cơm trưa cùng Hạ Hầu Nghi.
Hạ Hầu Nghi ngồi xe lăn nhiều năm, ngay cả sức lực giơ tay cũng không có, nhai nuốt cũng khó khăn hơn người bình thường, ăn cũng chậm.
Hạ Hầu Khanh kiên nhẫn đút cho ông ta ăn như thường ngày, lau miệng cho ông ta.
“Nhị thúc, hôm nay thời tiết không tôi, ta đẩy người đi hoa viên một lát”
Hạ Hầu Nghi yên lặng ngồi trên xe lăn.
Hạ Hầu Khanh đi phía sau ông ta, hai tay đỡ lấy xe lăn, đẩy người đi ra ngoài.
Hai người vừa rời khỏi, khuôn mặt Triệu trưởng lão và Lưu trưởng lão liền trâm xuống.
Trong viện có con rối, nhưng bọn chúng không phải là đối thủ của hai vị trưởng lão.
Phủ thành chủ có vài tòa hoa viên, Hạ Hầu Khanh lại đi vào hồ sen bên kia.
Mùa đông, hồ sen là một mảnh điêu tàn.
Nơi này hiu quạnh lại thanh tịnh.
Hạ Hầu Khanh dừng xe lăn ở bên bờ, nhìn hồ sen khô khốc, nhẹ giọng nói: "Nhị thúc, lâu rồi người không nói chuyện cùng ta, ta rất tưởng niệm dáng vẻ người có thể nói chuyện."
Hạ Hầu Nghi dựa vào xe lăn, biểu cảm lạnh nhạt lại trống rỗng.
Hạ Hầu Khanh nói: "Trước khi phụ thân lâm chung đã phó thác ta và các đệ đệ cho nhị thúc, ta còn nhớ rõ thiếu chút nữa ta đã bỏ lỡ vị trí thành chủ, là nhị thúc giúp ta. Ta vẫn luôn rất cảm kích nhị thúc, thậm chí còn nghĩ tới, nếu nhị thúc nguyện ý, ta có thể giao lại cái vị trí thành chủ này cho nhị thúc đảm đương.
"Nhị thúc, người sẽ không phản bội ta, đúng không?”
Nửa canh giờ sau, hai vị trưởng lão đã điều tra xong.
Trong viện vô cùng lộn xôn, tất cả đều là dấu vết đánh nhau.
Hai vị trưởng lão quét mắt nhìn những con rối mất đi hơi thở nằm trên mặt đất, lạnh lùng một hừ một tiếng, cất bước ra khỏi viện.
Thường quản gia sai người dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, mọi thứ trong phòng cũng trở về chỗ cũ.
Liếc mắt nhìn lại, phảng phất chưa từng có người tới.
Hai vị trưởng lão đi vào hoa viên nhỏ, từ xa hướng về phía thành chủ chắp tay.
Hạ Hầu Nghỉ ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía bọn họ, nghênh đón từng cơn gió lạnh như dao cắt vào mặt ông ta. Hạ Hầu Khanh không cho Hạ Hầu Nghi biết hai vị trưởng lão tới, ông ta vẫy vẫy tay.
Vẻ mặt hai vị trưởng lão phức tạp, muốn nói lại thôi.
Hạ Hầu Khanh dùng ánh mắt dò hỏi.
Nhị vị trưởng lão tiếc nuối lắc đầu.
Không tìm được long tinh.
Hạ Hầu Khanh thu hồi ánh mắt, nói với Hạ Hầu Nghi: "Nhị thúc, ta đưa người trở về."
Ở một tòa hoa viên nhỏ khác, Tô Tiểu Tiểu đang mang hai con phượng hoàng đi dạo xung quanh, thuận tiện kiểm tra sức khỏe cho các con chim quý của Tạ Cẩn Niên.
"Đây là dịch vụ tặng kèm cho Cẩn Niên ca ca nhai"
Tô Tiểu Tiểu cười tủm tỉm nói.
"Hừ.”
Tạ Cẩn Niên hừ một tiếng: "Một ngàn lượng, mười viên thức ăn cho chim, còn là chim của ngươi ăn."
Tô Tiểu Tiểu nhoẻn miệng cười: "Hiện tại là Như Ý của Cẩn Niên ca ca rồi! Chỉ cần cho ăn đúng chỗ, bất cứ lúc nào Như Ý cũng sẽ đến! Cẩn Niên ca ca, muốn thêm mười viên thức ăn cho chim nữa không? Tích lũy một trăm viên sẽ tặng thêm mười viên!
"Công tử!"
Diệp Lang bước nhanh tới.
"Như thế nào?" Tạ Cẩn Niên hỏi.
"Long tinh mà Như Ý bảo đại bàng vàng bỏ vào đã không cánh mà bay, hai vị trưởng lão tay không mà về."
Diệp Lang nhíu mày nói.
Mặt Tô Tiểu Tiểu biến sắc: "Ngươi xác định? Ngươi có nhìn lầm không?"
"Ta vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, tận mắt nhìn thấy hai vị trưởng lão hai tay trống trơn đi ra.'
Diệp Lang không cố tình trốn tránh, dù sao muốn trốn trước mặt hai vị trưởng lão cũng không có ý nghĩa.