Chuong 285: Thuong Yeu 1
Chuong 285: Thuong Yeu 1Chuong 285: Thuong Yeu 1
"Đại nhân, thuộc hạ vừa mới tra được tình thế của Tiểu Hầu gia tại ngay trấn Hạnh Hoal Đại nhân, người có muốn hay không..."
Vệ Đình đứng dậy đi ra ngoài.
Chạng vạng tối, trong núi lại đổ xuống một trận tuyết.
Bắp chân Phùng Quải Tử bị cắn thương tích, hắn đau đến chết đi sống lại, đi mấy bước rồi không nhúc nhích, cũng đặt mông ngồi trên đất.
Tuyết trên đất thực ra đã tan chảy hết rồi, chỉ một số cây lớn còn bao phủ một lớp tuyết mỏng.
Ngay phía trước hắn là một con đại trùng đã chết, bên cạnh chính là Tô béo nha đang bất tỉnh.
Đáng nhắc tới hơn, là khoảng cách giữa hắn và Tô béo nha còn xa hơn so với hắn với đại trùng.
Nếu là một giờ trước, Tô béo nha bắt tỉnh trước mặt hắn, hắn không vui vẻ hoa tay múa chân mới là lạ?
Có thể vừa mới trải qua một loạt thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, hắn đã sớm bị doạ vỡ mật, nào còn dám có suy nghĩ nửa điểm không nên có đối với Tô béo nha nữa.
Lại thêm cái chân bị thương của hắn, hắn cảm thấy mình sắp chết rồi.
"Tô béo nha... ngươi đừng chết nha... ngươi chết ta xuống nói làm sao?"
"Ngươi mau dậy cõng ta xuống núi...
"Nếu không thì ngươi đi gọi người tới..."
"Hu hu
Rất nhanh, Phùng Quải Tử cũng bởi vì mất quá nhiều máu, cũng ngã xuống vũng máu.
"Con gái
"Tỷ tỷ...
Lão cha Tô cùng Tô Nhị Cẩu ở trong núi tìm kiếm dấu vết của Tô Tiểu Tiểu
Không may là tuyết tan chỉ còn một chút, dấu chân cũng không nhìn thấy.
Tô Thừa gấp gáp đến độ nổi giận: "Sao không đáp lại ta một tiếng chứ? Không có ở gần đây sao?"
Tô Nhị Cẩu nói: "Nhưng mà nếu đúng là đào rau củ thì chính là ở đây mài"
Tuyết rơi dày lả tả trên cao xuống, vốn rất mỏng manh lại lặng lẽ đem dấu vết vùi lấp xuống.
Lão cha Tô nhìn núi rừng yên tĩnh, trong lòng từng hồi bất an. Trời sắp tối rồi, Đại Nha đã đi đâu?
Tô Tiểu Tiểu nằm trong bụi cỏ lạnh như băng, mặc cho tuyết đầy trời như lông ngỗng rơi xuống trên mặt, trên người nàng.
Nàng không cảm nhận được đau đớn và lạnh giá, đã không còn phân biệt được cuối cùng là tác dụng của độc mây hay là nàng bị đông cứng.
Là ảo giác sao?
Sao nàng nghe được có người đang gọi nàng.
Nhưng nàng không có cách phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thật vất vả sống lại một lân, cứ như vậy nộp mạng ở chỗ này sao?
Mí mắt càng ngày càng nặng, lúc này mà ngủ... sẽ lại không tỉnh dậy nữa sao?
Nhưng mà thật sự... không kiên trì nổi.
Đang lúc mơ mơ màng màng, nàng phảng phất như nhìn thấy một thân hình cao lớn đi về phía nàng.
Nàng mở miệng một cái, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng ngất đi.
Vệ Đình ngồi xổm xuống, sờ trán nàng một cái, lại cầm lấy cánh tay mũm mĩm bị thương của nàng lên.
Thường ngày một chút trây xước đã khóc như vậy, mà giờ vết thương dài cả tấc, cũng không biết phải khóc hết bao nhiêu nước mắt.
"Đại nhân!"
Hắc y kiểm tra tình huống xung quanh, bẩm báo: "Một nam nhân bị thương, một con đại trùng chết, nam nhân bị đại trùng cắn bị thương, đại trùng... là bị đâm vào cổ mà chết. Cây kéo không bén, đâm ít nhất hai lần."
Vệ Đình nhíu mày một cái.
Hắc y nhìn Phùng Quải Tử một chút, lại nhìn Tô Tiểu Tiểu một chút: "Đại nhân, hay người bọn họ ai là người đâm vậy?”
Thủ pháp cầm kéo kia quả là độc ác, rất khó để tin là một người bình thường làm.
Nhưng ở hiện trường trừ hai người họ ra, cũng không có dấu vết của kẻ thứ ba.
Vệ Đình không lên tiếng, sắc mặt lạnh lẽo nhìn vết thương trên tay Tô Tiểu Tiểu.
Hắc y cũng liếc mắt nhìn, đầu ngón tay chấm một chút vết máu khô trên bàn tay nàng, đưa lên mũi ngửi một cái.
"Đại nhân, nàng bị cây mây cắt bị thương."
"Nghiêm trọng không?" Vệ Đình hỏi.