Chương 2866: Huyền Nhi Điên Cuông 1
Chương 2866: Huyền Nhi Điên Cuông 1Chương 2866: Huyền Nhi Điên Cuông 1
Quản sự tâm phúc mỉm cười nói: "Đại công tử, không cần quá lo lắng. Tam đại phái cho dù không nghe theo mệnh lệnh của chủ công, cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Vân Lẫm, trừ khi hắn ta có được ấn Thành chủ. Nhưng theo chủ công suy luận, thì hắn ta không có giữ. Nếu không mấy ngày nay, hắn ta sẽ lấy ấn Thành chủ để tranh giành vị trí Thành chủ với chủ công rồi."
Hạ Hầu Tranh ngộ ra: "Khó trách thúc công nhịn không tấn công Bách Hoa cung, thì ra là muốn Vân Lẫm chủ động lấy ấn Thành chủ ra. Đến lúc đó, chúng ta giết người đoạt ấn, tránh để gặp rắc rối về saul"
Quản sự tâm phúc mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, Bách Hoa cung đại khái cũng không biết trong tay chúng ta không có ấn Thành chủ. Sở dĩ Thành chủ không mệnh lệnh cho tam đại phái chính là tránh để lộ sự thật chúng ta không có Thành chủ lệnh."
Nếu Hạ Hầu Khanh ra mệnh lệnh cho tam đại phái, thì cũng không cần phải có Thành chủ lệnh, ông ta ngồi vững vị trí Thành chủ đã nhiều năm, mọi người đối với thân phận của ông ta sớm không có bất kỳ nghi ngờ gì.
Hạ Hầu Tranh: "Lỡ như nghĩa phụ ông ta chưa chết... chạy đi tìm tứ đại phái..."
Quản sự tâm phúc không chút lo lắng nói: 'Ông ta không nói được, tay không viết được, dung mạo hoàn toàn biến dạng, trên cổ có vết sẹo do bị bóp cổ, hiện tại ông ta là kẻ hung thủ giết "Thành chử, sẽ không có ai tin ông ta đâu."
Hạ Hầu Tranh lại hỏi: "Bách Hoa cung thì sao?"
Quản sự tâm phúc cười nói: "Diện mạo của ông ta như thế, nhi tử ruột cũng không nhận ra.
Bách Hoa cung.
Hạ Hầu Khanh ngồi trên đống cỏ khô trong chuồng ngựa, thử dùng tay nắm lấy cành cây trên mặt đất, cả buổi sáng, ông ta dùng cả hai tay nhưng vẫn không thành công.
Ông ta thậm chí không thể nắm được một cành cây nhỏ, vậy ông ta có thể làm gì khác?
Hạ Hầu Khanh chán nản nằm ngửa, nhắm mắt lại trong tuyệt vọng và bất lực.
Lúc này, ngoài chuông ngựa truyền tới tiếng bước chân.
Vào giờ này mỗi ngày, Tô Tiểu Tiểu đều tới thay thuốc cho ông ta.
Nhưng hôm nay ông ta không muốn thay thuốc.
Ông ta cảm thấy mình không cần điều trị nữa. "Đang làm gì thế đây? Giả chết à?"
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Hạ Hầu Khanh sững sờ, nằm trên mặt đất quay đầu lại, nhìn thấy người đến không phải là Tô Tiểu Tiểu mà là Vệ Tư.
Vệ Tư xách hòm thuốc trong tay.
Sao hôm nay tên gia hỏa này lại đến đây để thay thuốc?
Hạ Hầu Khanh lập tức cự tuyệt quay mặt đi.
Tứ Hổ vui mừng nhảy tới, dụi đầu vào cánh tay Vệ Tư.
Vệ Tư sờ sờ đầu Tứ Hổ: "Tứ Hổ à người Tứ Hổ cứu không muốn sống nữa, không bằng ngươi nhặt nó từ đâu ra, mang về chỗ cũ đi?"
Tứ Hổ: Hi?
Hạ Hầu Khanh quay lưng lại hờn dỗi.
"Chat"
Vệ Lục Lang bưng một lọ nước thuốc đi tới: "Sao cha lại tới đây?"
Vệ Tư: "Chuyện gì?"
Vệ Lục Lang nói: "Ồ, Tiểu Tiểu bảo con mang lọ thuốc này tới."
Vệ Tư nói: "Đưa cho ta. Đúng rồi, ngươi nhỏ giọng đi, Lãm nhi đang ngủ, đừng làm ồn đến nó."
Vệ Lục Lang gật đầu: "Con biết rồi, cha."
Kỳ lạ, bình thường đều gọi là Lăng Vân, sao hôm nay lại đổi miệng vậy?
Vệ Lục Lang tinh thần lo lắng, đối với việc cha mình có Lăng Vân là con trai hoàn toàn không để ý đến, chỉ có Quỷ Phố suốt ngày âm thầm tranh giành với Lăng Vân.
Hạ Hầu Khanh nghe ra cảm thấy có điều gì đó không đúng, tại sao người này lại gọi Đoan Mộc Kỳ là cha? Đoan Mộc Kỳ có bao nhiêu nhi tử?
Rất nhanh, Quỷ Phố cũng đi tới: "Cha, Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ đang tìm cha."