Chương 2869: Ấn Thành Chủ 2
Chương 2869: Ấn Thành Chủ 2Chương 2869: Ấn Thành Chủ 2
“Đây đây đây...nhiều quá ngại quá...”
Phó môn chủ cười mỉa mai và chen vào đội ngũ đi tới trước: “Một vạn lượng”
Thị vệ câm sổ ghi chép: “222”
Vẻ mặt Lục Ngạo Thiên vẫn không thay đổi sắc, làm như không nghe thấy gì.
Hạ Hầu Tranh cười nói: “Chim khôn chọn cây làm tổ, từ nay về sau chúng ta đều là người một nhà, Lục môn chủ có nhu cầu gì khác cứ nói với ta.”
Lục Ngạo Thiên hai mắt sáng lên: "Lời nói này là thật sao?"
Hạ Hầu Tranh mỉm cười và nói: "Đó hoàn toàn là sự thật."
Lục Ngạo Thiên hít sâu một hơi, không khách khí nói: "Nói thật, hiện còn thiếu một thê tử!"
Hạ Hầu Tranh: “..."
Hạ Hầu Tranh không sợ sự tham lam của Lục Ngạo Thiên, nắn bóp một người ngay thẳng thì khó, còn điều khiển một người tham lam thì dễ hơn nhiều.
Hắn ta đưa Lục Ngạo Thiên đến viện của mình và nhờ người mang một số bảo vật tới.
Trong khi Lục Ngạo Thiên chọn bảo vật, hắn ta cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Hạ Hầu Tranh và các thị vệ.
Hạ Hầu Tranh đứng ở hành lang, thanh âm rất nhỏ, Lục Ngạo Thiên mơ hồ nghe được mấy câu đại loại như "Chưa tìm được sao' và "Chó săn thì sao".
Đêm đó, Lục Ngạo Thiên quấn mình thành một chiếc bánh ú đen lớn và đi đến Bách Hóa cung.
Hắn đến Phi Vân cung trước.
Người mở cửa viện cho hắn là Hạnh Nhi.
Hạnh nhi trợn to hai mắt, nói: "Ngươi còn dám tới đây!"
Lục Ngạo Thiên duỗi chân chặn cánh cửa viện sắp đóng lại, nhỏ giọng nói: "Hạnh Nhi cô nương, ta đến đây là để đưa tin... Để ta vào đi!"
"Hạnh Nhi, để hắn vào đi."
Tô Tiểu Tiểu nói.
"Vâng, tiểu thư."
Hạnh Nhi giận dữ mở cửa cho hắn ta. Tô Tiểu Tiểu đang chơi cờ với Vệ Thanh ở trong viện.
Mấy hài nhi đã ngủ rồi.
Thánh nữ ngồi trên mái nhà ăn kẹo hồ lô, khiến Lục Ngạo Thiên thèm chảy nước miếng.
Lục Ngạo Thiên đi tới ngồi xuống.
Hắn ta liếc nhìn Hạnh Nhi đang ngồi xổm trên mặt đất như đang lau chùi thứ gì đó, rồi hỏi: "Hôm nay thời tiết lạnh như vậy, Hạnh Nhi cô nương không sợ lạnh tay sao?"
“Ta không lạnh. Hạnh Nhi nói.
"Ta nghĩ nhà bếp ấm hơn."
"Ngươi chỉ muốn ta làm đậu đường cho người thôi!"
"Ừm"
Lục Ngạo Thiên sau khi bị lộ liền bày ra vẻ xấu hổ.
Hạnh Nhi đang lau mấy viên nhỏ cho Nhị Hổ.
Nhị Hổ thường bản thân tự mình làm và hiếm khi nhờ đến bàn tay của người khác.
Hạnh Nhi sợ cậu bé bị lạnh nên bảo cậu bé đi ngủ trước và hứa sẽ lau sạch từng viên đá nhỏ trên đó.
Để hóa giải sự bối rối, Lục môn chủ lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay ta đã phát hiện ra một bí mật về Hạ Hầu Nghi, ông ấy và Hạ Hầu Tranh hình như đang tìm kiếm thứ gì đó, ngay cả chó săn của Ngũ Độc giáo cũng được phái đi tìm."
"Tìm Hạ Hầu Khanh?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Ngay từ đêm Hạ Hầu Khanh biến mất, đàn chó săn của Ngũ Độc giáo phái đã ra ngoài tìm kiếm ông ta, tuy nhiên, do đêm đó trời mưa to và cuốn trôi hoàn toàn mùi hương của Hạ Hầu Khanh.
"Thành chủ không phải đã chết rồi sao? Còn đang tìm cái gì?"
Lục Ngạo Thiên kỳ quái liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu, đột nhiên cảm thấy tiếc nuối: "Thành chủ còn chưa chết?"
"Đầu người." Tô Tiểu Tiểu bổ sung những chữ còn dang dở chưa nói hết "câu'.
Lục Ngạo Thiên: “...'
Lục Ngạo Thiên nói: "Thành chủ bị giết ở bên ngoài, đầu làm sao có thể rơi vào trong tẩm cung?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ý của ngươi là bọn họ đang ở trong tẩm cung Thành chủ tìm gì?"
Lục Ngạo Thiên ở bên nhóm người Tô Tiểu Tiểu quá lâu, cũng học được tính nghiêm khắc: "Theo quan sát của ta thì đúng vậy." Tô Tiểu Tiểu sờ cằm, trầm ngâm lẩm bẩm: "Bọn họ đang tìm gì tẩm cung Thành chủ." “Tìm cái này.' Giọng nói của Vệ Thanh đột nhiên vang lên.