Chương 2872: Khát Khao Muốn Sống Của Cẩn Ca Ca 1
Chương 2872: Khát Khao Muốn Sống Của Cẩn Ca Ca 1Chương 2872: Khát Khao Muốn Sống Của Cẩn Ca Ca 1
Hạ Hầu Nghi sẽ không ngồi yên chờ chết, nếu không lấy được ấn thành chủ, theo tình thế nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khác để ra lệnh cho các thế lực lớn.
Không loại trừ mọi phương tiện.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hiện tại còn có một vấn đề khác, Hạ Hầu Nghi đã lan rộng tung tin đồn Lăng Vân hãm hại Thành Chủ. Cho dù chúng ta lấy ra ấn thành chủ, Hạ Hầu Nghi vẫn có thể nói là chúng ta cướp về, trùng hợp là bằng chứng việc Lăng Vân muốn giết phụ thân."
Vệ Thanh: “Đúng vậy.'
Tô Tiểu Tiểu cau mày: "Tình thế này đối với chúng ta rất bất lợi."
Lão già Hạ Hầu Nghi này, quá gian manh xảo quyệt, có thể nói một câu rằng không bao giờ bỏ sót thứ gì.
Tuy nhiên, chính vì ông ấy tính toán quá đầy đủ nên ống ấy nhầm lẫn về tin tức của ấn thành chủ.
"Có tin tức gì của Tạ Cẩn Niên không?" Vệ Thanh hỏi.
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Tạ Cẩn Niên bị nhốt trong địa lao, bốn phía được canh giữ bởi một bây chó săn, ngay cả Ngũ Hổ cũng không thể bay vào."
Địa lao đen tối và ẩm ướt.
Tạ Cẩn Niên ngồi khoanh chân trên mặt đất, dựa lưng vào bức tường cứng và lạnh.
Đột nhiên, cửa phòng giam bị mở ra.
Hạ Hầu Tranh bước vào với vẻ mặt kiêu ngạo.
Tạ Cẩn Niên nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tựa như không biết có người tiến vào.
Hạ Hầu Tranh khinh thường nhìn hắn, mỉa mai nói: "Đệ ăn ngon, uống ngon, ngủ ngon nhỉ"
Nói xong, hắn quay đầu nhìn cai ngục đang đứng một bên: "Đây là cách các ngươi phục vụ Nhị thiếu gia sao?"
Cai ngục cúi đầu thấp: "Dạ... Nhị thiếu gia thân thể chịu không nổi, hơn nữa thành chủ còn phải giữ mạng hắn. Tiểu nhân chúng tôi... sợ một không khi cẩn thận, người sẽ bị tra tấn đến chất."
Nhị thiếu gia là người duy nhất trong số nghĩa tử không luyện võ, ngục tối trong phủ Thành Chủ mang theo hình phạt nghiêm khắc, nếu tùy tiện sử dụng một hình phạt đối với Nhị thiếu gia, một nửa sinh mạng của hắn sẽ mất đi.
Người cai ngục thực sự không dám.
Hạ Hầu Tranh hừ lạnh một tiếng: "Ngươi lui xuống trước đi!"
"Dạ.
Người cai ngục nhẹ nhõm rút lui.
Phòng giam này chính xác là nơi Hạ Hầu Tranh từng ở, điểm khác biệt ở đây là năm đó Hạ Hầu Tranh chịu khổ hơn nhiều so với Tạ Cẩn Niên.
Hạ Hầu Tranh vẻ mặt mỉa mai nói: "Cấu kết với Vân Lẫm và lên nhầm thuyền, có bao giờ đệ nghĩ rằng một ngày nào đó bản thân mình sẽ kết cục như thế này không? Hiện tại, đến lượt ta cười nhạo đệ.
Tạ Cẩn Niên bình tính mở mắt ra, dưới bộ dạng tệ hại, trong mắt không hề có dấu hiệu đầu hàng hay hoảng sợ.
"Vậy đại ca có thấy đẹp không?"
Hạ Hầu Tranh nhìn khuôn mặt xuất chúng của hắn hơn những người huynh đệ khác này với đôi mắt bình tĩnh, hơi nheo mắt cười, một chân đá hắn ta ngã xuống!
Tạ Cẩn Niên bị đá xuống đất.
Cai ngục vội vàng nói: "Đại công tử! Không được đâu! Nếu xảy ra án mạng, thành chủ trách tội xuống..."
Hạ Hầu Tranh lạnh giọng nói: "Việc thúc công ta trách tội xuống, ta sẽ chịu hết trách nhiệm!"
Các cai ngục nhìn nhau, muốn khuyên can nhưng cũng không dám nói gì.
Tạ Cẩn Niên nhẹ nhẹ lau máu trên khóe miệng, không hèn không khán mà ngồi dậy.
Với bộ dạng này không những không làm Hạ Hầu Tranh nguôi giận mà ngược lại còn có một cảm giác như nắm đấm một đòn lên bông gòn vậy.
Hạ Hầu Tranh càng tức giận: "Đệ đang kiêu ngạo cái gì? Đệ thật sự cho rằng Bách Hoa Cung còn có thể cứu đệ sao? Hừ, Bách Hoa Cung như Bồ tát qua sông, hiện bản thân họ còn không cứu được mình, đệ cứ ngoan ngoan ở đây chờ chết đi!"
Tạ Cẩn Niên nói: "Nếu sớm hay muộn gì đệ cũng phải chết, vì sao đại ca lại lo lắng gấp như vậy?"