Chương 2878: Vệ Đình Trở Về 2
Chương 2878: Vệ Đình Trở Về 2Chương 2878: Vệ Đình Trở Về 2
Vệ Đình nói: "Tô Huyên còn đang nhận chữa trị, có thể sau này vẫn còn cần dùng đến máu của huynh đệ Tô gia."
Tô Tiểu Tiểu nhớ tới kế hoạch ban đầu của quỷ bà bà này, chỉ cần một chén huyết đã đủ rồi, sau lại không chỉ kêu Tô Mạch qua đó mà còn giữ cả Tô Mạch và Tô Li lại...
Xem ra tình huống của Tô Huyên cũng không khả quan.
Lúc Vệ Đình nói chuyện ánh mắt vẫn nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Vệ Thanh nhìn qua, đứng dậy nói với Vệ Lục Lang: "Đột nhiên ta có một số việc muốn hỏi ngươi, ngươi tới phòng ta một chuyến đi."
Vệ Lục Lang hơi không tình nguyện: "Chuyện gì không thể nói muộn chút sao, Tiểu Thất vừa mới về."
Ngươi cũng biết Tiểu Thất vừa mới về đấy... Vệ Thanh cười nhạt lôi đệ đệ ngốc này đi.
"Ta đi nói với nương ta một tiếng."
Lăng Vân cũng đi rồi.
Quỷ Phố không giống như Vệ Lục Lang không có mắt, hắn ta cũng định rời đi.
Ý thức được mình đã tự đứng dậy đi theo Lăng Vân, hắn ta lập tức nghiêm túc giải thích: "Ta cũng đi nói với cha ta một tiếng!"
Hiện giờ hai vị đại lão đang thay nhau vận công chữa thương cho Quỷ Cơ ở Lăng Tiêu Cung.
Lăng Vân đi rồi.
Quỷ Phố tâm cơ đi trước hắn tai
"Tiểu thư, ta đi làm chút đồ ăn cho cô gial"
Hạnh Nhi ôm hòn đá nhỏ chà lau bịch bịch chạy đi.
Vệ Đình nhìn sang Cảnh Dịch: "Ngươi không đi?"
Cảnh Dịch: "Sao ta phải đi?"
Vệ Đình: Nghịch tử!
Hạnh Nhi thò đầu ra ở đầu tường, cười hì hì hỏi: "Tiểu hầu gia, vại nước hết nước rồi, có thể tới gánh giúp ta chút nước giếng không?”
Cảnh Dịch u oán: "Đến đây."
Trong viện chỉ còn lại hai người đã lâu ngày không gặp. Vệ Đình gây đi không ít, góc cạnh càng lạnh lùng hơn, mặt mày cũng nhiều hơn vài phần thành thục và quyết đoán.
Đây không phải là kết quả của việc đi trên con đường báo thù, là sức mạnh sinh ra trong những ngày tháng thủ hộ.
Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn trước mắt, lại nghĩ đến những ngày ở Hạnh Hoa thôn, đột nhiên dường như đã qua mấy đời.
Vệ Đình đứng trước mặt nàng, nâng bàn tay chai sân.
Tô Tiểu Tiểu nghĩ hắn muốn sờ mặt mình, ngoan ngoãn đưa mặt qua.
Vệ Đình cúi đầu cười, ôm nàng vào lòng: "Nhớ vi phu?"
Tô Tiểu Tiểu mặt không đổi sắc: "Không có, vậy ngươi nhớ ta?"
Vệ Đình nhướng mày: "Ồ, cũng không có."
Tô Tiểu Tiểu đấm một cái vào ngực hắn.
Vệ Đình che ngực hít một ngụm khí lạnh.
Tô Tiểu Tiểu biến sắc: "Ngươi làm sao vậy?"
Vệ Đình đau khổ nói: "Ta trúng độc... nương tử hôn nhẹ mới được..."
Tô Tiểu Tiểu: "... !"
Ra ngoài một chuyến, ngươi quên mang da mặt về sao?
Vệ Đình thấy bộ dáng nàng tức giận, không nhịn được cười thành tiếng.
Tô Tiểu Tiểu hừ nói: "Còn cười sao? Lửa sắp cháy đến nơi."
Vệ Đình xoa đầu nàng: "Nhi tử đâu?"
Tô Tiểu Tiểu: "Ở trong phòng."
Vệ Đình nắm tay nàng, dắt nàng vào phòng: "Nói chuyện gân đây với ta."
Thời gian gấp gáp, Tô Tiểu Tiểu lời ít ý nhiều nói tin tức mà hắn đã bỏ qua.
Vệ Đình đã nhìn qua ba tiểu tử thối, lúc này đang ôm khuê nữ mập mạp ngủ say.
Hắn nhéo bàn chân mập của con bé, lưu luyến không muốn buông ra: "Được, ta đã biết, chờ tin của ta."
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt.
Ngay cả nước miếng Vệ Đình cũng chưa nuốt, xoay người đi vào bóng đêm.
"Vệ Đình!" Tô Tiểu Tiểu gọi hắn lại.
Vệ Đình dừng chân nhìn về phía nàng.
Tô Tiểu tiểu bước nhanh tới nhào vào hắn, kiếng mũi chân hôn mạnh một cái vào môi hắn.
"Lãi.
"Ngươi thiếu của ta."
"Nghĩa vụ trượng phu phải thực hiện... cũng chính là cái này!"
Nàng đúng lý hợp tình, đôi mắt mở to tròn.
Vệ Đình cúi đầu, giọng nói từ tính mê hoặc nói bên tai nàng: "Còn lại, chờ ta trở vê từ Sát Thủ Minh... bổ sung thêm cho nương tử."
Xương cốt của Tô Tiểu Tiểu mềm ra.