Chương 2888: Tứ Hổ Dẫn Theo Ngũ Hổ 2
Chương 2888: Tứ Hổ Dẫn Theo Ngũ Hổ 2Chương 2888: Tứ Hổ Dẫn Theo Ngũ Hổ 2
Kỳ Diệu: "Không biết tự lượng sức mình."
“Tránh rat”
Vệ Đình nói với Lăng Vân xong, hai chân cứng lại, eo cúi xuống nhảy, hung hăng đánh một quyền về Kỳ Diệu.
Kỳ Diệu một chưởng giữ lại nắm tay Vệ Đình!
Quyền chưởng va chạm một lát, hai cỗ nội lực mạnh mẽ vô hình tiến vào thân thể đối phương, chạy trong bốn phía gân mạchI
Kỳ Diệu đột nhiên ép nội kình raI
Vệ Đình bắn ngược ra ngoài, lộn ngược ra sau một cái, khó khăn lắm mới dừng lại ở gốc cây.
Sau đó, ngực hắn đau nhói hộc ra một búng máu.
Lăng Vân nhíu mày.
Kỳ Diệu vẻ mặt lạnh như băng nhìn hắn: "Người ngươi có vết thương vậy mà còn dám tới chịu chết."
Lăng Vân kỳ quái nhìn Vệ Đình.
Hắn ta nhớ rõ lúc Vệ Đình rời khỏi Bách Hoa Cung cùng Tô Mạch, Tô Li, Cảnh Dịch là không bị thương.
Chẳng lẽ ở chỗ quỷ bà bà hay là trên đường trở về đã xảy ra chuyện gì?
Tô Mạch và Tô Li ở lại, quả nhiên là bởi vì Tô Huyên cần máu của hai huynh đệ sao?
Vệ Đình lau vết máu ở khoé miệng: "Ta đã nói ta đến để cứu người, ngươi không tin thì ta còn cách nào?”
Kỳ Diệu câm chuôi kiếm.
Lăng Vân nói: "Hắn bị thương, ngươi còn dùng binh khí, không cảm thấy đang cháy nhà mà đi hôi của sao?"
Kỳ Diệu lạnh lùng nói: "Ta là sát thủ, phải lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."
Hắn ta rút trường kiếm ra, không chút lưu tình chém về phía Vệ Đình.
Vệ Đình thi triển Lưu Tinh Bộ, vút lên trời cuốn một cái, nhảy lên một cây khác.
Cây này lập tức bị chém thành hai nửa, kiếm khí tàn dư cũng bổ xuống bãi cỏ tạo thành cái khe thật sâu.
Sống lưng Vệ Đình lạnh toát: "Kiếm khí thật đáng sợ." Kỳ Diệu ra chiêu rất nhanh, căn bản không để cho Vệ Đình phản đòn lại, Vệ Đình chỉ có thể dùng Lưu Tinh Bộ tránh thoát.
Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.
Bỗng Lăng Vân bắn tới Kỳ Diệu ba châm Lê Hoa.
"Chút tài mọn."
Kỳ Diệu chém ngang không khí, châm Lê Hoa bị kiếm khí hoá thành bột mịn.
Vệ Đình nhân cơ hội một chân đá tới ngực hắn ta.
Nhưng lại chỉ chạm vào kiếm của hắn ta.
Ra chiêu thật nhanh!
Vệ Đình mượn lực nhảy đạp lên thân cây phía sau, thân hình chuyển động trên không giống như giao long cuôn cuộn, một chưởng xông vào hắn ta.
Ngay lúc Kỳ Diệu lấy kiếm chém tới bàn tay hắn, bỗng Vệ Đình dừng trên không, bắn ra một thanh chuỷ thủi
Con ngươi Vệ Đình co rụt lại, vội nghiêng người tránh né.
Chuỷ thủ lướt qua một lọn tóc dài của hắn ta.
Một ít tóc đen bị đứt, ung dung rơi trên mặt cỏ.
Sắc mặt Kỳ Diệu trầm xuống, trường kiếm bay ra khỏi bàn tay bắn thẳng vào ngực Vệ Đình!
Gần như cùng một thời khắc, hắn ta đoán Vệ Đình sẽ phòng thủ, đạp vài bước vào khoảng không, phong toả đường lui của Vệ Đình.
Vệ Đình hoặc là chịu một kiếm hoặc là bị một quyền của hắn ta, không trốn thoát được.
Vệ Đình cắn răng lấy hai tay đón, lựa chọn vế sau.
Cai
Hắn nghe thấy tiếng xương cánh tay hơi nứt ta.
Lần trước trên đại hội luận võ, rõ ràng người này không mạnh như vậy...
Nhưng bản tướng quân cũng không yếu!
"Ngươi đó! Nếu ngươi không ra ta thật sự sẽ phải chết! Có tin ta trở về bảo tổ mẫu đánh ngươi không?”
Ánh mắt Kỳ Diệu ngừng lại.
Trong chốc lát, một nam tử đội đấu lạp màu trắng từ trên trời giáng xuống, bắt lấy bả vai Vệ Đình kéo hắn về phía sau. Đồng thời đánh một chưởng mạnh tới Kỳ Diệu.
Hai người vừa chạm đã tách rai
Vệ Đình quỳ trên đất, hộc máu ra: "Có phải nếu ta không hét lên thì... đời nay ngươi cũng không xuất hiện không..."
Bách Lý Thần hỏi: "Ngươi phát hiện từ lúc nào?”
Vệ Đình thở nói: “Đại hội luận võ."
Bách Lý Thần: "Ồ, sớm như vậy."