Chương 2893: Nhận Cha 2
Chương 2893: Nhận Cha 2Chương 2893: Nhận Cha 2
Mấy người tên sai vặt ho đến chảy nước mắt.
Cơ Minh Lâu dùng cơ thể và tay áo bảo vệ Cung chủ.
Cung chủ vừa mới ra ngoài, tốn quá nhiều sức lực, lúc này sắc mặt đã hơi tái đi.
Còn Cơ Minh Lâu thì bị nương ông ta hạ Nhuyễn Cốt Tán, cho dù ói ra hơn nửa thì vẫn còn lưu lại một chút trong cơ thể.
'Ô”
Tai Tứ Hổ cọ vào mặt Cung Chủ.
Cung chủ vuốt ve Tứ Hổ: "Ta không sao, Tứ Hổ bị thương có đau không?"
"Thật là một vở kịch xuất sắc!"
Cách đó không xa bỗng truyền tới giọng nói trêu tức mà lạnh như băng.
Cung chủ và Cơ Minh Lâu đồng thời nhìn về phía đối phương.
Đó là một nam tử mặc hắc bào, khuôn mặt hung ác, vô cùng xa lạ.
Ngũ Hổ nhìn một cái đã nhận ra hắn ta.
"Chi nha!"
Là đi ra từ Thiên Cơ Các, Nam Diêm suýt nữa phát hiện Thánh Nữ!
Chắc chắn là tay chân Hạ Hầu Nghi.
Tay trái nam tử là một cái móc đúc từ huyền thiết, toả ra nồng đậm mùi máu tanh.
Hắn ta cười lạnh nói: "Chủ công nói đúng, ngươi không dễ chết như vậy, vậy vừa lúc ta đến tiễn các ngươi đoạn đường cuối cùng. Cung chủ Bách Hoa Cung và Đường chủ Thiên Ngọc Đường chết, trận chiến này rất nhanh có thể xong."
Cơ Minh Lâu lạnh lùng vung một chưởng: "Không biết tự lượng sức!"
Vẻ mặt nam tử không thay đổi, một khắc khi Cơ Minh Lâu tới gân, một quyền đánh ông ta trở vêI
Cánh tay Cơ Minh Lâu tê rần.
Một cái móc câu của nam tử giữ lại cánh tay của ông ta: "Ngươi cho là nương ngươi cho ngươi ăn Nhuyễn Cốt Tán bình thường sao? Chủ công đã sớm đoán được, trước tiên lúc nàng chọn dược liệu đã thêm chút đồ vật, bây giờ người không biết tự lượng sức mình... là ngươi!"
Nói xong, hắn ta đánh bay Cơ Minh Lâu, đánh gãy mấy cái xương sườn của ông tai Cơ Minh Lâu đập mạnh xuống đất.
Hắn ta cũng không nhìn lấy một cái, ý cười đầy mặt nhìn Vân Sương khí huyết hao tổn, bày ra móc sắt bên tay trái: "Đến lượt ngươi, Vân cung chủ."...
Sát Thủ Minh.
Vệ Đình đi qua tiểu hoa viên theo lời Bách Lý Thần, quả nhiên đi tới cửa sau tẩm điện.
"Tên kia có lai lịch thế nào? Vì sao lại biết rõ về Sát Thủ Minh như vậy?”
Lăng Vân hỏi.
"Lát nữa ngươi sẽ biết."
Vệ Đình nói xong, hắn cõng Lăng Vân tiến vào tẩm điện.
Lăng Vân nói: "Khinh công của ngươi tiến bộ không ít."
Vệ Đình không chút khiêm tốn nói: "Đương nhiên, cũng không xem người cõng ngươi là ai, bình thường không có gì nổi bật, là đệ nhất kỳ tài võ học Vệ gial"
Lăng Vân: ”...'
Vệ Đình cống hắn ta, tránh khỏi từng đệ tử đi tuần tra.
Râu rất vướng, gió thổi qua che mắt hắn.
Hắn ném râu và mặt nạ da người đi.
Vệ Đình nhíu mày: "Vừa rồi quên không hỏi Bách Lý Thần gian nào mới là phòng ở của Giang Quan Triều."
Lăng Vân chỉ về phía trước: "Gian đó."
Vệ Đình tỏ vẻ nghi ngờ: "Gian đó nhìn qua không khí phách chút nào."
Lăng Vân nói: "Chính là chỗ đó."
"Đi đi, nghe ngươi một lần!"
Vệ Đình cõng hắn ta đi đến cửa ngoài, thả Lăng Vân xuống, cầm chuôi kiếm bên hông, một cước đá văng cửa phòng khoá chặt!
Một cỗ máu tanh rất nồng trộn lẫn với mùi dược liệu xông vào mũi.
Vệ Đình chau mày lại, chỉ thấy bên trong phòng âm u lạnh như băng, Giang Quan Triều vẻ mặt lạnh nghiêm trang ngồi trên giường, Thường quản sự run rẩy quỳ trên đất.
Mà bên cạnh Thường quản sự, là một thi thể bị kiếm chém ngang cổ.
Máu tươi đặc sệt chảy đầy đất, uốn lượn chảy đến bàn chân Giang Quan Triều.
Thường quản sự bị doạ nói không ra lời. Vệ Đình há miệng thở dốc, bình tĩnh bước vào. Ánh mắt Giang Quan Triều lạnh đảo qua, uy áp mạnh mẽ như thật: "Ngươi cũng tới giết ta sao?"