Chương 2897: Cuộc Chiến Cuối Cùng 1
Chương 2897: Cuộc Chiến Cuối Cùng 1Chương 2897: Cuộc Chiến Cuối Cùng 1
Kỳ Diệu nhìn vê phía tẩm điện của sư phụ, nhìn hình xăm trên cánh tay mình, thấp giọng nói: “Hắn là đại sư huynh thật sự của các ngươi, cũng là đại đồ đệ thực sự của sư phụ”
Liễu Trân Nhi và Trân Vũ đều sửng sốt.
Tê Dao nói: “Hắn ta là đệ tử mà sư phụ yêu thương nhất, sư phụ xem hắn ta như con ruột của mình, thậm chí cũng không hạ Tâm Dẫn trên người hắn ta. Người còn truyên thụ sở học cả đời cho hắn ta, hy vọng tương lai hắn ta có thể kế thừa y bát của mình. Nhưng hắn ta lại không muốn làm sát thủ, vì rời khỏi Sát Thủ Minh mà không tiếc phế bỏ võ công”
Liễu Trân Nhi ấp úng nói: “Hắn ta... Rõ ràng có võ công”
Bằng không không có khả năng lặng yên không tiếng động lẻn vào Sát Thủ Minh mà ngay cả mấy người bọn họ cũng không phát hiện.
Tê Dao nói: "Đó là bởi vì sư phụ không nỡ đả thương hắn ta, cho nên chỉ đuổi hắn ta đi, đồng thời cảnh cáo hắn ta cả đời không được trở về. Từ đó về sau, mỗi đệ tử đều bị sư phụ gieo Tâm Dẫn."
Liễu Trân Nhi nói: "Chính là vì phòng ngừa chúng ta giống với hắn ta... Bỏ lại sư phụ mà đi sao?"
Tê Dao thở dài: "Không biết, tâm tư sư phụ, ta đoán không ra."
Trân Vũ nghi ngờ hỏi: "Ta thấy tuổi tác hắn ta cũng không lớn, vì sao ta chưa bao giờ gặp qua hắn ta, cũng chưa từng nghe nhắc đến hắn ta?"
Tê Dao hồi tưởng lại rôi nói: "Sư phụ nhận các ngươi làm đồ đệ vào những năm đầu, sau đó lại không dẫn các ngươi về Sát Thủ Minh, khi đó chỉ có ta, thật ra ta cũng vừa mới được sư phụ nhận vào Sát Thủ Minh không lâu, vẫn chưa quen thuộc với mọi thứ, được hắn ta chiếu cố không ít."
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Trần Vũ nhìn về phía Tê Dao nói: "Ngươi chiếu cố La Sát khó gần nhất, là bởi vì có một sư huynh đã từng chiếu cố ngươi như vậy sao?”
Tê Dao không phủ nhận: "Sau khi hắn ta rời đi, sư phụ đã hạ lệnh phong tỏa đối với mọi người, không ai còn dám nhắc đến hắn ta nữa, mà ta cũng thành đại sư huynh. Nhưng ta biết, hình xăm của đệ tử đầu tiên là không giống nhau, sư phụ chưa bao giờ sửa hình xăm trên cánh tay ta, trong lòng sư phụ vẫn luôn không quên hắn ta."
Bên trong tẩm điện.
Bách Lý Thần đang kể lại chuyện mình trải qua trong mấy năm nay.
Ánh mắt Giang Quan Triều càng lúc càng lạnh: "Cho nên mấy năm nay ngươi vẫn luôn ở Vệ gia." Vệ Đình tiếp tục bản sắc chân chó: "Giang bá bá, chúng ta thật là có duyên!"
Giang Quan Triều tức giận nói: "Ngươi câm mồm!"
Vệ Đình ngoan ngoãn ngậm miệng.
Giang Quan Triều lạnh lùng nhìn về phía Bách Lý Thần: "Ngươi cũng tới để làm thuyết khách thay Bách Hoa Cung?”
Bách Lý Thần đón nhận ánh mắt sắc bén của ông ta, nhẹ giọng nói: "Lúc trước gặp phải sóng gió ở trên biển, may mắn được Vũ An Quân cứu giúp, ta nợ Vệ gia một ân tình, không thể để cho người Vệ gia xảy ra chuyện."
Đáy mắt Giang Quan Triều lại lần nữa hiện lên một tia rét lạnh: "Cho nên... Ngươi là vì nhân tài Vệ gia mới trở lại đảo Thiên Sơn? Ngươi có nhớ rõ ta đã cảnh cáo ngươi, đời này không được đặt chân lên đảo Thiên Sơn thêm lần nào nữa, nếu không ta gặp ngươi một lân sẽ giết ngươi một lần!"
Bách Lý Thân nghiêm mặt nói: "Mạng ta là của sư phụ, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ, không cần sư phụ động thủ, ta sẽ tự tới Sát Thủ Minh dâng cái mạng này cho sư phụ."
Cổng lớn Sát Thủ Minh.
Vệ Lục Lang và Cảnh Dịch ngồi xổm trên mặt đất vẽ xoắn ốc.
Thiên Dao sư huynh và Ninh Như Phong, Thiên Diện Lang Quân đang giằng co.
Chính xác mà nói là giằng co với Thiên Diện Lang Quân.