Chương 2900: Cuộc Chiến Cuối Cùng 4
Chương 2900: Cuộc Chiến Cuối Cùng 4Chương 2900: Cuộc Chiến Cuối Cùng 4
Vân Sương bị đánh một chưởng, cơ thể lập tức văng về phía sau, trường kiếm nắm trong tay cũng rút ra khỏi cánh tay trái của hắn ta.
Máu tươi bắn tung tóe, mùi máu tanh nồng tràn ngập cả con đường nhỏ.
Độc Long lập tức phong bế huyệt đạo cánh tay trái.
Đáng tiếc đã muộn.
Trên thân kiếm có độc!
Chính xác mà nói... Là Vân Sương bôi độc lên thân kiếm.
Bình thường Vân Sương không dùng độc dược, là Tô Tiểu Tiểu bảo nàng ta mang theo phòng thân.
Không ngờ thật sự có tác dụng.
Độc Long hoàn toàn không nhìn thấy Vân Sương hành động như thế nào, chỉ có thể nói cao thủ hàng đầu chính là cao thủ hàng đầu, cho dù nội lực tiêu hao gân như không còn, nhưng sự lợi lại trong chiêu thức của nàng ta cũng là người thường theo không kịp.
Độc Long rút chủy thủ bên hông.
Vân Sương cười nói: "Vô dụng thôi, cho dù ngươi chém đứt cánh tay này thì độc tố cũng sớm đã lan đến toàn bộ cơ thể ngươi, chỉ cần ngươi động một chút, độc sẽ phát tác càng mau.
Độc Long âm lãnh nói: "Ta đoán hiện tại ngươi cũng không còn sức lực phải không, ngươi cảm thấy là ta độc phát bỏ mạng trước, hay là ta giết chết các ngươi làm đệm lưng trước?"
Vân Sương châm chọc mỉa mai nói: "Sợ chết ta đã không tới."
Cơ Minh Lâu không muốn Vân Sương xảy ra chuyện.
Ông ta muốn động đậy, nhưng lại không có chút sức lực nào.
Độc Long lạnh lùng cười: "Ngươi không sợ chết, nhưng Bách Hoa Cung các ngươi thì sao? Ngươi ở chỗ này đánh với ta lâu như vậy, Bách Hoa Cung sớm đã bị các đại môn phái trên đảo công chiếm rồi đi? Nói không chừng những đệ tử đó của ngươi sớm đã ở dưới hoàng tuyên chờ ngươi, nghĩ như vậy, thật đúng là ngươi không cô đơn đâu."
Vân Sương siết chặt ngón tay.
Độc Long có thể cảm giác được toàn bộ cánh tay trái của mình đều đau nhức như lửa đốt lát sau lại mất cảm giác, ngay cả chân trái cũng bắt đầu xuất hiện hành động không tiện. Loại độc này thật lợi lại!
Thời gian của hắn ta không còn nhiều.
Hắn ta cần phải giết hai người kia.
Đặc biệt là Vân Sương!
Hắn ta nhấc chân phải lên, nhảy đến trước mặt Vân Sương, nắm lấy cổ Vân Sương, nhấc cả người nàng ta lên.
"Vân cung chủ, không hẹn ngày gặp lại!"
Rắc!
Bàn tay dùng sức, chiếc cổ nổi gân xanh bị vặn gãy ngay tại chỗ.
Nhưng lại không phải Vân Sương.
Mà là Độc Long.
Độc Long không thể tin buông thống hai tay ngã xuống mặt đất.
Vệ Tư vượt qua thi thể còn ấm của hắn ta, nhẹ nhàng đỡ Vân Sương lên.
"Ăn vào viên thuốc trị thương trước đi."
Ông ấy đưa cho Vân Sương một viên thuốc trị thương.
Rốt cuộc gương mặt tái nhợt của Vân Sương cũng có một tia khí huyết.
Bà ấy thở hổn hển hỏi: "Vệ đại tướng quân, sao ngươi lại tới đây? Bách Hoa Cung bên kia....
Vệ Tư nói: "Thanh Nhi và bốn vị trưởng lão thủ ở đó, hẳn là có thể chống đỡ được đến lúc chúng ta trở về."
Ông ấy có thể thủ, nhưng Vệ Thanh chưa chắc đánh thắng được tay chân của Hạ Hầu Nghi.
Cho nên ông ấy đến Thiên Ngọc Đường là phương án tối ưu nhất.
Cơ Minh Lâu nhìn hai người cách đó không xa đứng cạnh nhau như đôi thần tiên quyến lữ, lại nhìn Độc Long bị một chiêu của Vệ Tư đánh bại, đáy lòng nổi lên một trận ngũ vị tạp trần.
"Đường chủ!"
Dám người hầu vây quanh lại.
Người hầu lấy một lọ dược từ trong ngực đưa cho ông ta: "Đường chủ, ngài ăn cái này vào trước, cái này tốt cho thương thết"
Là chất lỏng được chiết từ loại thảo dược kỳ lạ do Tứ Hổ đem đến, uống một lọ, thương thế nghiêm trọng đến mấy cũng có thể nhanh chóng hồi phục như cũ. Cơ Minh Lâu nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng nhận tới uống sạch.