Chương 2911: Cuộc Chiến Cuối Cùng 15
Chương 2911: Cuộc Chiến Cuối Cùng 15Chương 2911: Cuộc Chiến Cuối Cùng 15
Một là bỏ thuyền lớn, ngồi thuyền dự phòng nhỏ rời đi.
Nhưng làm vậy sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Tính luôn cả Thanh Nhi, tổng cộng nàng có ba người cần mang đi, cho dù nàng có ba đầu sáu tay, cũng rất dễ bị người của Hạ Hầu Nghi đuổi theo.
Như vậy chỉ còn biện pháp thứ hai.
Tô Tiểu Tiểu nhìn cột buồm trống rỗng, ánh mắt sợ hãi, thi triển khinh công nhảy lên, vài bước nhảy lên đỉnh cột, giương cánh buồm lên!
Chợt nàng rút chủy thủ của Vũ An Quân ra, nhảy xuống không trung, dốc sức chặt đứt xích sắt giữ mỏ neol
Đông!
Sức gió to lớn làm cho thuyền đang di chuyển trong nháy mắt xuất hiện rung lắc xóc nảy.
Tô Tiểu Tiểu đứng không vững, mông ngã trên mặt đất.
“Hồ, may mà không đau.'
Nàng xoa xoa trán.
Một giọng nói yếu ớt từ dưới thân nàng truyền đến: "Nhấc... Mông... Ngươi lên..."
Tô Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn, phát hiện Thanh Nhi bị mình đè đến hai mắt trợn trắng, lè lưỡi.
Tô Tiểu Tiểu: "Ách..."
Tô Tiểu Tiểu lại thả cánh buồm xuống, lợi dụng sức gió điều chỉnh đến lớn nhất.
Ngoài ra, nàng còn phải cầm lái.
Kiếp trước đã từng lái du thuyền, không biết có thể phát huy tác dụng hay không.
Đông!
Con thuyền rung lắc dữ dội, Thanh Nhi bị ném văng, đụng vào lan can trên mạn thuyền.
Thanh Nhi cắn răng: "Hướng... Đông..."
Tô Tiểu Tiểu: "À."
Thì ra không giống lái du thuyền!
Nàng ra sức quay tròn.
Đông! Thanh Nhi lại lần nữa bị ném bay, bị đụng đến đầu váng mắt hoa: "Không cần... Như vậy... Phía đông đi...'
Đông!
Thanh Nhi lân thứ ba bị ném bay.
Thanh Nhi từ bỏ chống cự.
Đông!
Lần này không bị ném bay, là đầu nàng ta bị va vào một vật gì đó.
Tô Tiểu Tiểu vừa cầm lái vừa lớn tiếng nói: "Thuốc trị thương, ngươi tự ăn vào!”
Thanh Nhi run rẩy mò thuốc trị thương, gian nan mở nút bình, ngửa đầu uống một ngụm.
Tô Tiểu Tiểu quay đầu lại: "Một viên đủ rồi..."
Thuyền lớn mượn sức gió nhanh chóng tiến về phía trước.
Ngay lúc Tô Tiểu Tiểu cho rằng đã bỏ thuộc hạ của Hạ Hầu Nghi một khoảng xa, đột nhiên một thân ảnh cao lớn lao ra từ trong nước biển, toàn thân đây nước đứng ở trên mạn thuyên.
Tô Tiểu Tiểu thầm nói không tốt.
Sợ là công lực của người này không đơn giản!
Tuy rằng Tô Tiểu Tiểu đã ở trên thuyên mấy ngày, cũng không phải chỉ tránh ở chỗ của Thanh Nhi mà là đi tới đi lui phòng của Sát Nô và công chúa Huệ An, rất ít có cơ hội đi bộ ở trên thuyền.
Thậm chí phần lớn cao thủ trên thuyền, nàng đều chưa từng gặp qua, cũng không biết võ công bọn họ nông sâu thế nào.
Nhưng người này có thể đuổi kịp nhanh như vậy, nhất định không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Nam tử trẻ tuổi nặng nề cất bước, nhảy lên cao.
Vốn dĩ Tô Tiểu Tiểu tưởng rằng hắn ta muốn tấn công mình, ai ngờ lại không phải.
Hắn ta bay thẳng đến cột buồm.
Mặt Tô Tiểu Tiểu biến sắc!
Hắn ta muốn phá hư buồm!
Vốn dĩ thuyền đã không có người chèo, hoàn toàn dựa vào sức gió để tiến lên, một khi không có buồm, tốc độ sẽ lập tức chậm lại! Tô Tiểu Tiểu lập tức bắn mấy phi tiêu hoa lê về phía hắn ta!
Đối phương nhún người một cái, nhẹ nhàng né tránh.
Phi tiêu hoa lê mạnh mẽ đóng vào cột buồm, phát ra âm thanh nặng nề lạnh băng!
Hắn ta nhảy lên cột buồm, rút trường kiếm bên hông ra, xoẹt xoẹt một tiếng, chém cánh buồm thành hai nửal
Tô Tiểu Tiểu nói với Thanh Nhi: "Không muốn chết thì tới đây cầm lái!"
Thanh Nhi ngẩng đầu, một khuôn mặt đỏ như say rượu.
Đây là ăn quá nhiều thuốc trị thương.
Nàng ta nhấc cái đầu choáng váng đến mức muốn nổ tung, chân trước đá chân sau, như đạp lên mây, lảo đảo đi đến phía trước bánh lái.
"Đỡ lấy!"