Chương 2922: Cuộc Chiến Cuối Cùng 26
Chương 2922: Cuộc Chiến Cuối Cùng 26Chương 2922: Cuộc Chiến Cuối Cùng 26
Nhóm con rối chấn động, lần đầu cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người đồng loại, giống như đến từ áp chế huyết mạch.
Một tên hải tặc lặng yên không tiếng động kéo ra cung tên, nhắm ngay Thánh Nữ.
Vệ Đình ném kiếm qua, đột nhiên bị một thanh kiếm xuyên qua tim, cả người lẫn cung lập tức ngã vào trong biển!
Thanh Nhi bị vẻ đẹp trai thu hút đến mức chảy nước miếng: "Oa, Đoan Mộc công tử thật lợi hại.'
Tô Tiểu Tiểu chống nạnh: "Tướng công của ta! Của tal"
Hưul
Phía sau có một tên hải tặc giơ đao đâm tới.
Vệ Đình và Thánh Nữ đồng thời đoạt binh khí của một con rối cao thủ, ném mạnh về phía tên hải tặc.
Tên hải tặc lập tức bị hai thanh trường đao xuyên qua người, ngơ ngác mà ngã xuống.
Có Thánh Nữ gia nhập, áp lực của Vệ Đình giảm đi rất nhiều, con rối cao thủ và số lượng hải tặc giảm nhanh chóng.
Mà nhị sư huynh cũng đã đánh xong nhát kiếm cuối cùng của mình.
Hắn ta lạnh lùng nhìn dáng vẻ chật vật của Tô Huyên, thở hổn hển nói: "Như thế nào?”
Môi mỏng Tô Huyên khế mở, hơi thở vững vàng nói: "Không sao."
Sắc mặt nhị sư huynh thay đổi: 'Không có khả năng! Rõ ràng ngươi đã trúng rất nhiều kiếm khí của ta... Ngươi còn bị thương... Xiêm y của ngươi... Ngươi..."
Hắn ta bị hơi thở vững vàng của Tô Huyên dọa đến mức nói năng lộn xộn.
Tô Huyên nói: "Nhị sư huynh xuất kiếm xong rồi, như vậy, đến lượt ta."
Đột nhiên đáy lòng nhị sư huynh dâng lên một dự cảm không lành.
Tô Huyên lẳng lặng nói: "Ta sớm đã nói với nhị sư huynh, tầng cao nhất của bí thuật La Sát không là tâng thứ chín, nếu nhị sư huynh không tin, ta đây liền tự mình làm mẫu cho nhị sư huynh mở rộng tâm mắt."
Tay phải hắn ta nắm lấy trường kiếm, không hề giải phóng bất cứ hơi thở nào ra ngoài, quanh người hắn ta đều gió êm sóng lặng, khiến cho người khác đoán không ra hắn ta muốn ra chiêu gì.
Nhưng cảm giác về điềm xấu ở đáy lòng nhị sư huynh lại càng thêm mãnh liệt, thậm chí, hắn ta đã nhận ra sự nguy hiểm cực kỳ.
Trước giờ, hắn ta chỉ cảm nhận được sự nguy hiểm này ở trên người sư phụ.
Chiêu thức của Tô Huyên cũng không nhanh, theo lý thuyết hắn ta hoàn toàn có thể né tránh, nhưng dường như cơ thể hắn ta bị dính chặt ở nơi đó, phảng phất như bị một nỗi sợ hãi vô hình điên cuồng áp chế.
Oanhi
Tất cả kiếm khí hắn ta dùng với Tô Huyên đều bị Tô Huyên trả trở về.
Hắn ta bị đánh bay giống một cái bao cát, nặng nề va vào lan can thuyền lớn, sau đó lại rơi xuống mạn thuyền.
Hắn ta không hộc máu.
Cửu sư đệ khống chế lực đạo tốt đến mức có thể nói là hoàn mỹ, làm hắn ta mất đi tất cả sức lực chiến đấu nhưng lại không chảy một giọt máu nào.
Đây mới là cảnh giới cao nhất của võ công.
Trước nay chỉ có sư phụ... Mới đạt tới cảnh giới này.
Tô Huyên chậm rãi đi về phía hắn ta.
Một tên hải tặc nhân cơ hội ném phi đao về Tô Huyên.
Tô Huyên ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, phất tay áo, đánh nát tâm mạch của tên hải tặc!
Nhị sư huynh nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp La Sát.
Khi đó La Sát chỉ là một đứa trẻ, nhỏ nhỏ gây gây, được sư phụ mang về Sát Thủ Minh, ngay cả một đầu ngón tay của hắn ta cũng đánh không lại.
Nếu không phải Tê Dao âm thâm che chở cho đứa trẻ đáng thương này, hắn ta đã sớm chết trong một lần lại một lần thí luyện.
Chỉ là, ai có thể nghĩ đến sư đệ nhỏ nhất này lại trở thành người mạnh nhất trong số bọn họ?
Nhị sư huynh không hề có một tia không phục.
Hắn ta nhận mệnh nhắm mắt.