Chuong 292: Nam Tay 3
Chuong 292: Nam Tay 3Chuong 292: Nam Tay 3
Tình thế của Phùng Quải Tử nghiêm trọng hơn Tô Tiểu Tiểu rất nhiều, Tô Tiểu Tiểu đã ngủ thiếp đi, nhưng hắn ta lại bị hôn mê nghiêm trọng do sốt cao.
Tô Cẩm Nương trở về phòng, lưng toát mồ hôi lạnh.
Nàng không bao giờ ngờ rằng chuyện như thế này sẽ xảy ra
"Không phải ta... hắn ta muốn tự mình đi... Ta không để hắn ta đi... không phải ta..."
"Muội đang lẩm bẩm cái gì thế?"
Tô Ngọc Nương đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Tô Cẩm Nương sửng sốt!
Nàng vội vàng quay lại, kinh hãi nhìn Tô Ngọc Nương: "Tỷ..."
Tô Ngọc Nương quái dị nhìn nàng một cái: 'Muội làm sao vậy?"
Tô Cẩm Nương véo tay áo cô, cụp mắt xuống nói: "Phùng ca lại thành ra như thế, ta sợ lắm..."
Tô Ngọc Nương nói: "Hừ, một tên khốn kiếp, hắn vô dụng thì làm gì cũng sẽ vô dụng."
Rõ ràng, Tô Ngọc Nương đã biết tất cả về những tính cách của Phùng Quải Tử.
Phùng Quải Tử không khiêu khích Tô Ngọc Nương bởi vì Tô Ngọc Nương là một người tàn nhẫn, dám dùng dao nhà bếp để dọa chém hắn ta.
Hắn ta càng không dám khiêu khích em gái của Tô Ngọc Nương một cách trắng trợn, nhiều nhất anh ta cũng chỉ nhìn Tô Cẩm Nương nhiều hơn và tỏ ra lịch sự khi xung quanh không có ai.
Tô Ngọc Nương xoay người đi vào nhà, vừa bước ra khỏi cửa liền quay đầu lại nói: "Việc của Phùng Quải Tử... không liên quan gì đến muội phải không?”
Tô Cẩm Nương lông mày giật giật: "Tỷ tỷ, tỷ đang nói nhảm cái gì vậy? Chuyện của hắn cùng ta làm sao có quan hệ gì!"
Tô Ngọc Nương nói: "Không sao, tốt nhất là như vậy. Trịnh Lan Tú không phải là người dễ chọc đến. Nếu để cho cô ta biết ai đã làm hại Phùng Quải Tử, cô ta nhất định sẽ lột lớp da của người đó.
Tô Cẩm Nương liền nói với nàng: "Tỷ tỷ, sao tỷ không nhanh bảo họ về nhà họ Trịnh đi? Phùng ca đã xảy ra chuyện như vậy, ở lại cùng chúng ta dưỡng thương cũng không thích hợp."
Tô Ngọc Nương cau mày nhìn nàng: "Tô Cẩm Nương, muội có ý gì?"
Tô Cẩm Nương bình tĩnh lại rồi nói: "Neu không có tỷ, Phùng ca và chị Tú Lan lân này đã không sống ở nhà chúng ta. Nếu không phải ở nhà chúng ta, những chuyện như bị tấn công trên núi sẽ không xảy ra. Hay nói như vậy đi, mọi chuyện bắt đầu là vì tỷ. Nếu muội là tỷ, tối nay muội sẽ đưa các con về nhà họ Trịnh, không cho nhà chồng cơ hội mắng mỏ, và không gây rắc rối gì cho gia đình cha mẹ." Tô Ngọc Nương sắc mặt tối sâm: "Muội cho rằng ta đã gây phiền toái cho gia đình mình sao?"
Tô Cẩm Nương nuốt nước miếng, nghiêm nghị nói: "Không phải sao? Tỷ tỷ, tỷ gây chuyện chưa đủ sao? Tỷ thật sự không biết trong thôn lời đồn đại khó chịu đến mức nào sao? Còn Phùng ca lại thành ra như vậy, còn tỷ thì sao? Tỷ thực sự không có trách nhiệm gì sao?"
Tô Ngọc Nương không ngờ rằng Tô Cẩm Nương sẽ vu khống nàng nhiều như vậy.
Những năm Phương Thị sức khỏe yếu, nàng không chỉ nuôi dưỡng Tam Lang mà còn chăm sóc Cẩm Nương.
Cuối cùng, trong lòng Cẩm Nương, nàng là một kẻ sống ngoài cuộc!
Tô Ngọc Nương cười lạnh: "Muội thật sự là em gái của ta sao!"
"Hai người sao thế?"
Phương Thị từ trong bếp đi tới, nhận thấy bầu không khí giữa hai chị em có vẻ không ổn,'Sao lớn thế này mà còn cãi nhau nữa? Trong nhà còn có khách."
Tô Ngọc Nương lạnh lùng trở vào nhà.
Tô Cẩm Nương cũng tức giận đi vào phòng.
Vết thương của Phùng Quải Tử nghiêm trọng hơn dự đoán, những vết va chạm và bầm tím trên đường đi đều là vết thương ngoài da, trông có vẻ nghiêm trọng nhưng thực tế thì không bị thương, chủ yếu là ở chân bị con đại trùng cắn.