Chương 2933: Cuộc Chiến Cuối Cùng 37
Chương 2933: Cuộc Chiến Cuối Cùng 37Chương 2933: Cuộc Chiến Cuối Cùng 37
Vẻ mặt của Hạ Hầu Nghi không biến sắc, nhưng máu tươi từ đốt xương cổ tay bị cắt đứt đột nhiên rỉ ra đã bán đứng cảm xúc của ông ta.
Ông ta rất kinh ngạc!
Cũng rất tức giận!
Thậm chí còn có chút đố ky tham tham khó mà che đậy được!
Thân thể trẻ tuổi như vậy, thể chất cường tráng như vậy, thiếu niên như vậy có tài năng làm tướng soái là điêu mà Hạ Hầu Nghi muốn lại không bao giờ có được nữa.
Hoặc là, chưa từng có bao giờ.
Ông ta khao khát mình được sống lại lần nữa để đoạt lấy theo cơ thể của thiếu niên trẻ này.
Lời đồn, lời đồn rằng...
Trong kho báu giàu có của nước địch, có giấu bí mật khiến cho người ta chuyển thế hồi sinh.
Ai cũng không biết, ông ta không chỉ muốn có thiên hạ mà còn muốn trường sinh, trẻ mãi không già.
"Ánh mắt của ngươi có ý gì?"
Tô Mạch có chút ghét bỏ.
Hắn ta chỉ có thể chấp nhận ba người luôn nhìn chằm chằm vào mình, một người là tổ mẫu, một người là mẫu thân, còn có một người nữa là muội muội.
Những người còn lại, thậm chí cả phụ thân khi nhìn chằm chăm, hắn ta sẽ tìm cớ để rời đi.
Và hiển nhiên, hắn ta không thích ánh mắt của Hạ Hầu Nghi.
"Móc đôi mắt của ngươi ra trước?"
Hắn ta nhìn đánh giá rồi nói: "Nhưng như thế này, thì có chút nhàm chán quá."
Bước chân của Tô Mạch dừng lại, ánh mắt liếc nhìn bên tay trái nhìn Hạ Hầu Nghỉ: "Còn chưa khởi động cơ quan trốn thoát à?"
Mặt Hạ Hầu Nghị lại biến sắc.
Có vẻ như không ngờ rằng đối phương ngay cả cơ quan cũng có thể nhìn thấy.
Tô Mạch nói nhẹ tựa mây gió: "Chút cơ quan này không thể đả thương được ta, ta khuyên ngươi trực tiếp chạy đi." Hạ Hầu Nghi nắm chặt bàn tay.
Ngay cả chiến lược một mũi tên trúng hai con nhạn cũng bị nhìn thấu.
Hạ Hầu Nghi lại lân nữa nhìn chằm chằm vào Tô Mạch, nhưng không biết vì sao, ông ta nhìn thấy trong đáy mắt hắn có thứ khác.
Đó là... sự phấn khích khi nhìn thấy con mồi.
Tô Huyên ngửa đầu ra sau nói với Hạ Hầu Nghỉ: "Nếu ngươi không nghe lời đại ca của ta, ta sẽ ra tay.'
La Sát kiếm, có thể lấy mạng người.
Hạ Hầu Nghi bày mưu lập kế, bất luận có xảy ra tình huống gì, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.
Hắn ta không sợ thất bại vì tất cả kế hoạch đều đã dự đoán trước, đồng thời cũng có kế hoạch dự phòng khi xảy ra cấp bách.
Cũng giống như những người trong Bách Hoa cung, bọn họ đuổi theo hắn ta hết lần này đến lần khác, hết lân này đến lần khác bị hắn cắt đuôi, cuối cùng bước vào cạm bẫy của hắn.
Điêu duy nhất hắn ta không ngờ tới chính là nhánh thủy quân này của Tô gia.
Bọn họ xuất phát từ khi nào? Làm thế nào mà tìm thấy được nơi này?
Vùng biển này là con đường duy nhất đến lăng mộ của Võ đế, hắn ta đi thuyền đến đây theo bản đồ kho báu, chẳng lẽ người thiếu niên này cũng có bản đồ kho báu trong tay?
Không thể nào.
Tô Huyên lặng lẽ thở dài: "ây, xem ra thật sự phải ra tay."
Hạ Hầu Nghi ý thức trở lại, xoẹt vô nút ấn của cơ quan, sàn thuyền bên dưới đột nhiên nảy ra, Hạ Hầu Nghi ngã xuống.
Tô Huyên mỉm cười: "Đại ca?"
Tô Mạch nói: "Tự mình phải cẩn thận, đừng đi loanh quanh, lát nữa Lâm phó tướng sẽ đến đón đệ."
Ánh mắt ấy chỉ thiếu chút nữa không có nói: "Chơi đủ rồi thì phải quay về thôi."
Tô Huyên ngoan ngoãn như nước chảy đáp: "Ta biết, đại ca."
"Còn nữa, đừng để máu dính trên người, tỷ tỷ không thích."
Tô Mạch dặn dò xong, liền nhảy xuống cái hố đó
Nụ cười trên mặt Tô Huyên nhạt đi, La Sát kiếm tràn đầy khí tức hung hãn: "Ra đây đi."