Chương 2935: Cuộc Chiến Cuối Cùng 39
Chương 2935: Cuộc Chiến Cuối Cùng 39Chương 2935: Cuộc Chiến Cuối Cùng 39
Mũi tên thứ hai của Tô Mạch bắn đi!
Lần này, lại bị bắn trúng ngay vết thương của ông tai
Cổ tay vốn đã bị gãy, lại bị mũi tên bắn đứt lìa!
Loại tra tấn đau càng thêm đau đó khiến Hạ Hầu Nghi trong nháy mắt ngã xuống thuyền, không kiềm chế được mà hét lên: “A..."
Máu tươi bắn tung tóe khắp mặt con rối.
Con rối rút lấy mũi tên đóng trên thân thuyền lên và hung hãn ném lại về phía Tô Mạch.
Hắn ta cũng có nội lực khá tốt, khoảng cách xa như thế, thật sự có thể ném qua tới đây.
Tô Mạch búng ngón tay.
Trong chớp mắt, mũi tên biến thành tro bụi.
Tô Mạch thản nhiên rút mũi tên thứ ba.
Hạ Hầu Nghi đột nhiên tóm lấy con rối, chặn nó trước mặt mình!
VútI
Mũi tên xuyên qua lớp áo giáp dày của con rối, cũng xuyên bộ ngực rắn chắc của con rối và một lần nữa bắn gãy cổ tay của Hạ Hầu Nghi.
Bắn chỗ khác thì không sao, nhưng liên tiếp hai ba lần bắn vào chỗ bị gấy xương nặng, quả thật đau gấp trăm lần việc xát muối vào vết thương!
Hạ Hầu Nghi đau đến suýt rơi xuống biển.
Máu nhuộm toàn bộ con thuyền nhỏ và quần áo của ông ta.
Ông ta ôm cổ tay mình co ro trong vũng máu, chịu đựng nỗi đau không thể tả xiết và ước gì mình có thể ngất đi vì đau đớn.
"Ồ, vô dụng thôi. Thuốc mà muội muội đưa sẽ khiến người ta tỉnh táo."
Tô Mạch lau mũi tên không phải lau để cho sáng bóng mà là bôi thuốc trị thương.
Hạ Hầu Nghi đã biết được cái gì gọi là làm cho muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.
Đương nhiên, ông ta hiện tại không thể chết!
Lăng mộ Võ đế ở ngay trước mặt.
Chỉ cần ông ta vào lăng mộ, tất cả mọi thứ sẽ xoay chuyển!
Tô Mạch có hứng thú nhìn Hạ Hầu Nghi. Con mồi này làm hắn ta rất hài lòng.
Hạ Hầu Nghi ngước khuôn mặt già nua thảm bại lên, nhìn vào ánh mắt của Tô Mạch với vẻ mặt nham hiểm và oán hận, hận không thể đem Tô Mạch cắn xé một hơi!
Tô Mạch ung dung bình thản bắn mũi tên thứ tư.
Thật ngạc nhiên, Hạ Hầu Nghi lại bắt được mũi tên.
Tô Mạch có chút kinh ngạc, liếc nhìn ông ta lẩm bẩm nói: "Thì ra là biết võ công."
Cừu lão y thuật cao minh, mấy năm nay đã át chế tốt bệnh tật trên người ông ta, ông ta giả vờ dáng vẻ như trị liệu không có hiệu quả, để làm giảm sự cảnh giác của Hạ Hầu Khanh đối với ông ta.
Võ công và nội lực của ông ta thực sự đều còn.
Tô Mạch gật đầu: "Rất tốt."
Hạ Hầu Nghi nhíu mày.
Phản ứng này khác với những gì mình nghĩ.
Ông ta biết võ công, tên điên này chẳng lẽ không cảm thấy rắc rối và nan giải phiền phức sao?
Tô Mạch một lần nữa rút ra một mũi tên từ ống đựng mũi tên.
Hạ Hầu Nghi không còn lựa chọn phòng thủ nữa mà bẻ gãy mũi tên trong tay, lấy đầu nhọn làm ám khí, bắn xoẹt vào giữa lông mày Tô Mạch!
Tô Mạch bắn ra một mũi tên, mũi tên làm gấy đôi mũi nhọn!
Cùng lúc đó, một loạt ám khí lần lượt phóng ra, vọt nhanh cắm vào thân thuyền ngay vị trí của Tô Mạch.
Chỉ nghe thấy một vài tiếng nổ bùm bùm, con thuyên nhỏ trong nháy mắt bị nổ tung!
Đó là hắc hỏa châu của Thiên Cơ các!
Khói đen bốc lên khắp nơi, ngọn lửa bập bùng thiêu rụi một vùng biển nhỏ.
Hạ Hầu Nghi là người cực kỳ thận trọng, chiêu thức nhiều vô số kể, không có thủ đoạn tự vệ đầy đủ, làm sao có thể đi trên đường chỉ với hai con rối?
Hạ Hầu Nghi nhìn ngọn lửa và khói đen bốc lên bầu trời, vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy có chút tiếc nuối.
Vừa rồi chỉ nhìn La Sát và tiểu tử Vệ gia, kỳ thật tên điên này mới là người thích hợp nhất để luyện thành con rối.