Chương 2948: Ba Đứa Nhóc: Vèo Vèo Vèo! 2
Chương 2948: Ba Đứa Nhóc: Vèo Vèo Vèo! 2Chương 2948: Ba Đứa Nhóc: Vèo Vèo Vèo! 2
Sau đó lại lấy một con rắn nhỏ ngũ sắc treo lên cổ thánh nữ.
Thánh nữ không có phản ứng gì.
Nhiếp Tiểu Trúc ngẩn người, bọ cạp không cắn người sao? Rắn cũng không cắn người sao?
Cậu ta lấy con rắn và con bọ cạp về, ném vào lọ, thò tay vào.
Xoetl
Bọ cạp cắn vào ngón tay cậu tal
Con rắn cũng cắn vào ngón tay kia của cậu tal
"Á_
Nhiếp Tiểu Trúc phát ra tiếng kêu thảm thiết!
Những món đồ chơi nhỏ mà Nhiếp bà bà tặng cho tôn tử đều không có độc, nhưng cắn vào thì sẽ đau và sưng.
Một khắc sau, ngón tay của Nhiếp Tiểu Trúc sưng lên như bánh chưng.
Nhiếp Tiểu Trúc tức giận, đi vòng ra trước mặt thánh nữ, lớn tiếng nói: "Ngươi vẫn là sư phụ của ta sao! Ngươi không cứu ta! Để ta bị cắn!"
"Sư phụ?”
Thánh nữ mở mắt, ngây người ba giây, gật đầu: "Ừ”"
Nhiếp Tiểu Trúc hừ một tiếng: "Biết sai rồi chứ?"
Thánh nữ đứng dậy, nhanh chóng xách Nhiếp Tiểu Trúc lên.
Nhiếp Tiểu Trúc giấy giụa tay chân: "Này này! Ngươi định làm gì?"
Thánh nữ bế người bay lên khỏi mặt đất, vút lên trời: "Dạy ngươi, khinh công."
Nhiếp Tiểu Trúc đột nhiên lên cao, nhìn những ngôi nhà nhỏ dần, cả người chân tay mềm nhữn.
Chưa kịp thở, lại như thiên thạch rơi xuống đất, với tốc độ cực nhanh lao về phía mặt đất!
Luồng gió mạnh thổi khiến cậu ta không mở nổi mắt, tóc dựng ngược, ngay cả má cũng bị thổi méo xệch.
Nhiếp Tiểu Trúc cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi!
"Qe—— Ta không cần—— Ta không muốn học khinh công đâu——" Ba đứa nhóc nhìn Nhiếp Tiểu Trúc bị thánh nữ bế lên trời xuống đất.
Nhị Hổ: "Tiểu Trúc ca đang chơi vèo vèo."
Tiểu Hổ: "Đệ cũng muốn chơi vèo vèo."
Đại Hổ: "Tìm gia gia."
Nhị Hổ: "Minh chủ gia gia."
Tiểu Hổ: "Không, đệ muốn gia gia của đệ cơ."
Đại Hổ rất thông minh.
Các người đều tìm gia gia, ta tìm đại bá, đại cữu, tứ cữu, bá bá Thiên Dao, bá bá Kỳ Diệu, bá bá Bách Lý...
Một người vèo ba lần, vèo mấy trăm lần!
Vài ngày sau, Tạ Cẩn Niên đã bình phục gần như hoàn toàn, có thể đi lại và ăn uống bình thường.
Chiêu hôm đó, ba đứa nhóc leo lên giường của sư phụ ngủ say, Lăng Vân được một lúc yên tĩnh, ngôi dưới gốc hải đường uống trà.
Tạ Cẩn Niên bước tới: "Không phiền chứ?"
"Ngồi đi."
Lăng Vân không để bụng.
Tạ Cẩn Niên ngồi xuống ghế đá đối diện.
Dù Tạ Cẩn Niên bị ép vào phe Bách Hoa cung, nhưng phần lớn là do Tô Tiểu Tiểu đứng ra hòa giải, Tạ Cẩn Niên và Lăng Vân hiếm có cơ hội thành thật với nhau.
Hôm nay là lần đầu tiên.
Lăng Vân không có thói quen hầu trà cho người khác, ngoại trừ ba tiểu đồ đệ còn chưa tự lo được.
Tạ Cẩn Niên tự rót cho mình một tách trà, mỉm cười, mở lời thẳng thắn: "Những ngày qua đã làm phiền rồi."
Lăng Vân nhàn nhạt nói: "Chỉ là Phi Vân Cung không đủ chỗ ở thôi."
Tạ Cẩn Niên cười cười: "Dù sao thì cũng tạ ơn."
Lăng Vân nói: "Đều là đồng minh, giúp đỡ lẫn nhau, ngươi đến đây chỉ để nói vậy thôi sao?”
Tạ Cẩn Niên thành thật nói: "Ta đến để cáo từ."
Lăng Vân cau mày: "Ngươi định về phủ thành chủ rôi sao? Thương tích chưa lành, ả ta sẽ bắt ngươi về thôi."
Tạ Cẩn Niên cười thoải mái: "Thương thế của ta không sao rồi."
Hắn ta lảng tránh câu hỏi đầu tiên, Lăng Vân nhìn hắn ta: "Sau này ngươi định thế nào?"
Tạ Cẩn Niên ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm trạng thoải mái: "Khi còn nhỏ, ta sống như nhi tử của nhà họ Tạ, sau đó được cha nuôi nhận nuôi, lại sống như nhị công tử của phủ thành chủ, từ giờ trở đi, ta muốn sống vì chính mình."
"Sống vì chính mình."
Lăng Vân ngẫm nghĩ câu nói này.