Chương 2953: Mẫu Tử Tương Kiến 1
Chương 2953: Mẫu Tử Tương Kiến 1Chương 2953: Mẫu Tử Tương Kiến 1
Vì vậy đã lấy thuyền của Bách Hoa cung dùng.
"Còn thuyền nhỏ không?”
Linh Âm yếu ớt hỏi.
Vân Sương: "Ngươi nói xem?”
Linh Âm nhỏ giọng nói: 'Không thể dùng được."
Trên biển sóng to gió lớn, thuyên nhỏ chịu không nổi sóng lớn.
Hơn nữa, Vệ Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, ngồi thuyền nhỏ để nó phơi nắng dâm mưa, Vân Sương không phải sẽ đau lòng lắm sao?
Vân Sương bế cục bông nộn nà trong lòng, nhất thời lo lắng hiện rõ trên mặt.
Đột nhiên, ánh mắt bà ấy đảo qua, nhìn về phía một con thuyền lớn trên mặt biển sắp ra khơi nói: "Đó là thuyền của ai? Hình như sắp ra khơi..."
Linh Âm nhìn kỹ, thì thầm: "Có vẻ quen mắt..."
"Người quen? Vậy thì tốt!"
Vân Sương bế Vệ Tiểu Bảo, thi triển khinh công hướng về phía con thuyền lớn cách đó không xa bay vút đi.
Linh Âm muốn gọi bà ấy lại nhưng đã không kịp.
Linh Âm chống trán, vẻ mặt khó tả: "Quả thật là người quen... Nhưng... không phải người quen mà cung chủ nghĩ đâu..."
Vân Sương vững vàng đáp xuống boong thuyên.
Những người này ăn mặc không thể nhìn ra là môn phái nào.
Vân Sương quyết định chào hỏi họ trước, rồi hỏi họ có thể mượn thuyền được không.
Ai ngờ những người trên thuyền lại cảnh giác rất cao, chưa đợi bà ấy mở miệng, liền vung sát chiêu tấn công về phía bà ấy.
Vân Sương không muốn làm tổn thương người khác, nhưng không chịu nổi những người này tấn công cực kỳ dữ dội, từng người một liều chết xông lên.
Vân Sương để tránh không cho họ làm Vệ Tiểu Bảo bị thương, chỉ có thể ra tay tàn nhẫn hơn một chút.
Sau khi đánh gục một hơi bảy tám đệ tử, một luồng kiếm khí sắc bén bổ xuống từ trên không.
Cuối cùng cũng có người ra tay đáng xem... Vân Sương nhẹ nhàng nâng cổ tay, hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm của đối phương.
Đối phương nhìn khuôn mặt nghiêng của nàng, đột nhiên sững sờ: "Vân cung chủ?”
Giọng nói này... Vân Sương quay người lại: 'Là ngươi?"
Bà ấy buông tay.
Kỳ Diệu xoay chuôi kiếm, lưỡi kiếm hướng xuống dưới, chắp tay hành lễ như một hậu bối: "Bái kiến Vân cung chủ."
Vân Sương đánh giá hắn ta một phen, lại nhìn bốn phía: "Là thuyền của Liên minh Sát thủ các ngươi?"
Kỳ Diệu khựng lại một chút, thành thật nói: “Đúng vậy."
Vân Sương nghỉ ngờ hỏi: "Các ngươi cải trang thành thương nhân bình thường làm gì?"
Nếu như mặc trang phục của Liên minh Sát thủ, để lộ phù hiệu cánh buồm của Liên minh Sát thủ, thì nàng cũng không đến nỗi không nhận ra.
Kỳ Diệu không trả lời, mà khéo léo chuyển chủ đề: "Xin hỏi Vân cung chủ đột nhiên lên thuyền là vì chuyện gì?"
Vân Sương nói: "Ta muốn ra khơi, muốn hỏi mượn thuyền của các ngươi."
Kỳ Diệu nhìn Vệ Tiểu Bảo trong lòng nàng.
Vệ Tiểu Bảo đang mút tay.
Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của hắn ta hay không, Vệ Tiểu Bảo dừng lại, nhìn hắn ta một cách ngây thơ: "Oa oa."
Ánh mắt Kỳ Diệu thoáng qua một tia dịu dàng mà ngay cả bản thân hắn ta cũng không nhận ra.
Hắn ta nói: "Việc này e rằng đệ tử không làm chủ được."
Vân Sương: "Ai làm chủ được?”
Kỳ Diệu: 'Sư phụ.”
Giang Quán Triêu đang ở trong khoang thuyên xem những bức mật thư mà đệ tử thu thập được từ khắp nơi.
Kỳ Diệu vào trong, kể cho ông ấy nghe chuyện Vân Sương mượn thuyền.
"Vân Sương muốn rời đảo?"
Giang Quán Triêu có chút ngoài ý muốn.
Kỳ Diệu khó hiểu nhìn sư phụ, chẳng lẽ Vân cung chủ không được rời đảo sao?
Năm đó lão cung chủ ép Vân Sương lập lời thê, Giang Quán Triều có nghe nói. Nếu không phải vì chuyện này, Vân Lẫm vừa đi năm năm, Vân Sương đã tự mình đi bắt hắn về rồi.
Giang Quán Triêu hỏi: "Bà ta muốn đi đâu?"
Kỳ Diệu đáp: “Đại Chu."
Giang Quán Triều nói: "Chúng ta không đến Đại Chu."