Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2924 - Chương 2960: Ký Sự Bán Manh Của Vệ Tiểu Bảo 1

Chương 2960: Ký Sự Bán Manh Của Vệ Tiểu Bảo 1 Chương 2960: Ký Sự Bán Manh Của Vệ Tiểu Bảo 1Chương 2960: Ký Sự Bán Manh Của Vệ Tiểu Bảo 1

Kỳ Diệu không nhanh không chậm đi lên, theo hướng mấy người kia đang lén nhìn mà nhìn, lập tức hiểu ra phản ứng của chúng vừa rồi là vì sao.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn ta vạn lần không dám tin.

Vị sư phụ vô tình, giết người như ngóe, chỉ nghe danh thôi cũng đủ khiến toàn bộ trẻ con trên đảo Thiên Sơn khóc thét kia, lúc này trong lòng lại đang ôm một đứa bé trắng trẻo mập mạp.

Đứa bé không hề biết mình dây vào một hung thần đáng sợ như thế nào, vô cùng oai phong đắc ý vênh đôi chân nhỏ lên.

Kỳ Diệu hít một hơi thật sâu.

Mấy đệ tử kia không đi xa, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn phản ứng của hắn ta.

Hắn ta xoa xoa ngón tay, lân đầu tiên trong đời giả vờ mù, rồi quay về phòng.

Nhưng phải nói đến người kinh ngạc nhất thì chính là Giang Quan Triều.

Đứa bé này sao lại vào lòng ông ta được?

Ai làm thế?

Có phải Vân Sương không?

Mà ông ta lại không hề hay biết?

Ông ta cau mày nhìn đứa bé trong lòng, đứa bé mút tay nhìn ông ta.

Lúc này, Vân Sương tìm đến.

Thấy Vệ Tiểu Bảo không hề hấn gì, Vân Sương thở phào nhẹ nhõm.

"May quá... không chạy đi đâu xa quá...'

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm, Giang Quan Triều quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc: "Vân cung chủ, hành động này của ngươi là có ý gì?"

Vân Sương hắng giọng, mặt không đổi sắc nói: "Dạy trẻ khinh công."

Giang Quan Triêu ngờ vực: "Đứa trẻ của Bách Hoa cung các ngươi, còn chưa cai sữa đã bắt đầu học khinh công rồi sao?"

Vệ Tiểu Bảo vênh chân: "Oa oal"

Vân Sương nghiêm mặt nói: "Thiếu hiểu biết!"

Giang Quan Triều: "..."

Vân Sương cúi người định bế Vệ Tiểu Bảo, nào ngờ Vệ Tiểu Bảo lại túm chặt lấy vạt áo của Giang Quan Triều, không chịu buông tay.

Đừng nhìn nó nhỏ, nhưng những ngón tay mập mạp kia lại rất có sức.

Vân Sương không dám dùng quá nhiều sức, sợ làm đứa bé bị thương.

Đứa bé này...

Vân Sương không bế được đứa bé đang nằm trong lòng Giang Quan Triêu mà không chịu đi, xấu hổ đến mức mồ hôi cũng túa ra.

Giang Quan Triều giơ tay lên.

Vân Sương: Ngươi không được làm hại nói

"Bản tọa bao giờ làm hại nó?"

Ông ta tuy giết người không chớp mắt, nhưng cũng không đến nỗi so đo với một đứa trẻ.

"Tóc ngươi, quấn vào trâm cài tóc của bản tọa rồi."

Giang Quan Triều nhàn nhạt nói, gỡ sợi tóc của Vân Sương ra khỏi trâm cài tóc của mình.

Vân Sương lúc này mới nhận ra mình đứng quá gần Giang Quan Triều, gân như sát vào người ông ta.

Bà vội đứng thẳng người dậy.

Giang Quan Triều cau mày nhìn Vệ Tiểu Bảo trong lòng: "Thôi vậy, đợi nó ngủ rồi, ngươi hãy bế nó đi."

Vân Sương nhìn ông ta với vẻ khó tả, muốn nói lại thôi.

"Sao thế?" Giang Quan Triều hỏi.

"Không có gì."

Vân Sương thản nhiên nói: "Không có gì, nếu ngươi đã nói vậy, thì cứ làm vậy đi."

Vân Sương đi rồi.

Giang Quan Triều kỳ quái nhíu mày, luôn có một linh cảm chẳng lành.

Ông ta lại cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng.

Đứa bé cười ngọt ngào với ông ta.

Giang Quan Triều hừ lạnh: "Nghĩ nhiều rồi, một đứa bé như thế này có thể gây ra chuyện gì chứ?”

Nửa khắc sau.

Cơn ác mộng của Giang Quan Triều bắt đầu. Rõ ràng vừa rồi còn là đứa bé nhu mì đáng yêu, đột nhiên hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai nắm tay nhỏ, há to miệng, khóc òa lên!

Tiếng khóc như xé tai.

Giang Quan Triều rùng mình, chỉ cảm thấy một luồng khí hổ báo xông thẳng lên đỉnh đầu, ngũ tạng lục phủ suýt nữa thì dịch chuyển, toàn thân gân cốt cũng suýt nữa đảo ngược!

Luyện võ nhiều năm, chưa từng kinh khủng đến thết

Ngay cả khi giao thủ với Vệ Tư cũng không như vậy!

"Oa oa—— 0a oa——”

Vệ Tiểu Bảo há to miệng khóc òa lên.
Bình Luận (0)
Comment