Chương 2988: Thân Thế 1
Chương 2988: Thân Thế 1Chương 2988: Thân Thế 1
Tô Tiểu Tiểu thân mật khoác tay nàng: "Chỉ như vậy đã cảm động rồi sao? Nhưng nương, những gì người làm cho chúng ta còn hơn thế nữa."
Vân Sương đang đắm chìm trong cảm động mà Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình mang lại, thì Giang Quan Triều và Bá Lý Thân xách hành lý đi tới.
"Vân cung chủ."
Bá Lý Thần chắp tay chào hỏi.
Vân Sương gật đầu với Bá Lý Thần, sau đó nhìn Giang Quan Triều: "Ngươi đến đây làm gì? Đây là viện của ta."
Giang Quan Triêu không nói gì, tự đi qua trước mặt bà ta, vào sân bên cạnh.
Vân Sương: .....
Vệ Tiểu Bảo tối nay không muốn chơi máy bay, chỉ muốn có nương.
Vân Sương và Giang Quan Triều nghỉ ngơi ở viện của mình.
Trời tối gió lạnh.
Một bóng người kỳ lạ lặng lẽ lẻn vào Vệ gia.
Vệ phủ chìm vào giấc ngủ.
Vệ lão thái quân nằm trên giường, trăn trọc không ngủ được.
Lý ma ma đến bên giường, khẽ vén màn trướng hỏi: "Lão thái quân, ngài không khỏe ở đâu sao?"
Vệ lão thái quân thở dài: "Không, trong lòng ta đang nghĩ chuyện, không ngủ được."
Lý ma ma kéo móc treo lại, treo màn trướng, rồi đỡ Vệ lão thái quân ngồi dậy: "Quốc công gia và thiếu phu nhân, thiếu gia đều đã trở về, ngài còn lo lắng gì nữa? Chẳng lẽ là thế tử và thế tử phu nhân?”
Nghĩ đến tôn tử và tôn phụ, Vệ lão thái quân không khỏi thở dài: "Đứa cả khẩu thị tâm phi, trong lòng nhớ thương Phi Phượng, nhưng miệng lại nói lời khó nghe, không giống mấy đệ đệ nịnh hót của nó chút nào. Ta sợ nó không giữ được Phi Phượng."
Lý ma ma cười: "Không phải còn có mấy đứa trẻ sao? Nó không giữ được, tự có Hi Nguyệt và Đại Hổ giữ được. Nói đi cũng phải nói lại, thế tử phu nhân thích trẻ con như vậy, nếu có thể có con của mình thì tốt biết mấy."
Nhắc đến chuyện này, Vệ lão thái quân liên tức giận: "Hừ, còn không phải là đứa cả vô dụng sao!" Dừng lại một chút, Vệ lão thái quân hỏi: "Đêm nay canh thịt nai đã hâm chưa?”
"Hầm rồi, đã mang đi."
Lý ma ma nói.
Vệ lão thái quân: Mang thêm một bát nữa!"
Lý ma ma do dự: "Đã muộn như vậy... thế tử hẳn là đã nghỉ ngơi rồi."
Vệ lão thái quân nói: "Nó làm gì được ngủ trên giường."
Lý ma ma: "Không đến nỗi chứ..."
Vệ lão thái quân hừ một tiếng: "Ta nuôi lớn tôn tử mình, ta có thể không hiểu nó sao? Phi Phượng không đuổi nó ra ngoài là tốt lắm rồi! Cũng đáng đời nó, ai bảo năm đó nó đối xử với Phi Phượng như vậy!"
Lý ma ma cười gượng, tự cầu phúc đi, thế tử, lần này nội tổ mẫu cũng không chiều ngươi nữa.
Trong phòng, Chử Phi Phượng và Qủy Phố nằm trên giường của mình.
Như Vệ lão thái quân đã đoán, Chử Phi Phượng ngủ trên giường, Qủy Phố thì ngủ trên sàn.
Vài ngày nay, phủ bên cạnh tổ chức tiệc mừng, mời đoàn hát đến hát hò, buổi tối cũng không tan.
Qủy Phố không biết là bị đoàn hát làm ồn, hay là sàn nhà cứng quá, nên trằn trọc không ngủ được.
Hắn ta liếc mắt nhìn màn trướng đóng chặt mấy lần, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, khẽ ho một tiếng hỏi: "Phi Phượng, nàng ngủ chưa?"
Chử Phi Phượng nói: "Chưa."
Qủy Phố: "Nàng không ngủ được sao?"
Chử Phi Phượng: "Không."
Qủy Phố há miệng, không biết tiếp theo nên nói gì.
Hắn ta không giống Nhị ca khéo ăn nói, cũng không giống Lục đệ thẳng thắn, càng không giống Thất đệ mặt dày như tường thành.
Hắn ta tìm đủ mọi đề tài, định nói rằng bên này cứng quá, Phi Phượng ta có thể chuyển giường sang bên giường không?
Có lẽ là do quá căng thẳng, khi mở miệng lại thành "Phi Phượng ta có thể ngủ trên giường không?”
Cả khuôn mặt hắn ta đỏ bừng. “Cái này... ta...
Chử Phi Phượng nói: "Lên đây đi." "Hả?"
Qủy Phố sửng sốt.