Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 2962 - Chương 2998: Vệ Tiểu Bảo Đến Rồi 2

Chương 2998: Vệ Tiểu Bảo Đến Rồi 2 Chương 2998: Vệ Tiểu Bảo Đến Rồi 2Chương 2998: Vệ Tiểu Bảo Đến Rồi 2

Nửa khắc sau.

Giang Quán Triêu thản nhiên bước qua xác chết dưới chân, bình tĩnh ra khỏi phòng.

"Đại hiệp!"

Người nữ nhân ôm đứa trẻ được cứu chạy ra, nghẹn ngào dập đầu: "Đa tạ đại hiệp cứu mạng!"

Giang Quán Triêu nhàn nhạt nói: "Bản tọa chỉ thấy ồn ào."

Người nữ nhân cảm kích nói: "Gần đây không biết từ đâu xuất hiện một đám người, chuyên bắt những đứa trẻ sinh vào tháng tám, mấy đứa trẻ ở làng bên mất tích rồi, nếu hôm nay không gặp được đại hiệp, e rằng hài tử của dân phụ..."

Bước chân Giang Quán Triều khựng lại: "Sinh vào tháng tám?"

Người nữ nhân gật đầu: "Đúng vậy, mấy đứa trẻ mất tích đều là trẻ con sinh tháng tám."

Ánh mắt Giang Quán Triều lóe lên vẻ nghi ngờ.

Vệ Tiểu Bảo sinh vào ngày hai mươi chín tháng tám.

Đêm qua sát thủ Phù Tang lẻn vào phủ, chẳng lẽ là nhắm vào tiểu béo kia??"

'A ba, aba.'

Ông ấy đã trúng tà rồi, sao lại nghe thấy tiếng của tiểu béo kia.

Giang Quán Triêu gạt bỏ tạp niệm.

Tiểu béo kia là người Vệ gia, nợ của Vân Sương ông ấy đã trả, từ nay sinh tử của tiểu béo không còn liên quan gì đến ông ấy.

"A ba, a ba?”

Một đứa trẻ sơ sinh bụ bẫm dùng tay chân bò tới.

Giang Quán Triêu người cứng đờ.

Vệ Tiểu Bảo ngồi dưới đất, đưa tay mũm mĩm ra với Giang Quán Triều: "A ba, a ba."

Giang Quán Triêu sửng sốt!

Tiểu gia hỏa này sao lại ở đây?

Vệ Tiểu Bảo không chờ được người bế, nghiêng đầu: “A ba, a ba?”

Giang Quán Triêu nhìn quanh.

Vệ Tiểu Bảo sốt ruột: "A ba, a bai"

Mông đau quá! Giang Quán Triều bế Vệ Tiểu Bảo lên khỏi nên đá xanh cứng ngắc.

Ông ấy nhìn quanh, nghiêm mặt nói: "Tiểu nha đầu, trò đùa này không vuil"

Tiểu nha đầu là chỉ Tô Tiểu Tiểu.

Không ai đáp lại ông ấy.

Ông ấy nghĩ ngợi, lạnh lùng nói: "Vệ Tư! Ngươi ra đây cho taI"

Vẫn không ai đáp lại ông ấy.

Giang Quán Triều giận dữ: "Vệ gia các ngươi làm sao vậy? Để trẻ con đi lung tung sao?"

'Oa oa oal"

Vệ Tiểu Bảo khoa trương rung rung thân hình mập mạp, vẻ mặt sợ hãi.

Giang Quán Triêu nhớ đến lời nữ nhân kia vừa nói.

Chẳng lẽ... là thích khách Phù Tang đã bắt cóc Vệ Tiểu Bảo từ Vệ gia?

Giang Quán Triêu bế Vệ Tiểu Bảo ra khỏi trạm dịch, tình cờ gặp Vân Sương đang tìm kiếm.

Vân Sương nhìn thấy hai người lớn nhỏ, trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng bình tĩnh.

Ai mà biết được chứ, đứa trẻ trong lòng đột nhiên biến mất.

May mà bà ấy đoán được Giang Quán Triều ở gần đây.

Quả nhiên.

Giang Quán Triều lạnh lùng nói: "Các ngươi sao lại không trông chừng được một đứa trẻ?"

Giọng điệu chất vấn này, không biết còn tưởng ông ấy là gia gia ruột của Vệ Tiểu Bảo.

Vân Sương nói: "Còn không phải tại ngươi sao?”

Không phải vì đi tìm ngươi, Tiểu Bảo sao có thể chạy theo?

Giang Quán Triêu nhìn bà ấy một cách kỳ lạ: "Bản tọa mới đi một ngày.”

Người Vệ gia làm ăn kiểu gì?

Ngay cả vài tên thích khách Phù Tang cũng không ngăn được, chẳng lẽ ông ấy phải ra tay sao?

Đúng vậy, Tiểu Bảo một ngày không thể rời xa ông ấy...

Vân Sương có chút chua ngoa: "Ngươi cứ khoe khoang đi."

Giang Quán Triều: "Bản tọa khoe khoang cái gì? Chẳng lẽ đây không phải sự thật?"

Ông ấy đi một ngày, tiểu béo kia đã xảy ra chuyện, Vệ Tư thật vô dụng! Hai người nói như vịt nghe sấm, đều nói đến bực mình.

Rất nhanh, quan sai đã đến trạm dịch.

Giang Quán Triều không muốn dây dưa với quan phủ, bế Vệ Tiểu Bảo sử dụng khinh công rời đi.

"Này!

Vân Sương cau mày đi theo.

Hai người đến trấn trên.

Nơi này không sầm uất như kinh thành, nhưng dọc phố cũng có không ít cửa hàng và quầy hàng nhỏ.

Vệ Tiểu Bảo nhìn chằm chằm vào một quầy bán bánh trôi: "A ba, a bai"

Vân Sương: ˆCon không ăn được.
Bình Luận (0)
Comment