Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 297 - Chương 300: Trở Mặt 1

Chương 300: Trở Mặt 1 Chương 300: Trở Mặt 1Chương 300: Trở Mặt 1

"Tô Béo Nhal" Tô Đại Lang tức giận, nhặt cây gậy dưới đất lên đánh về phía Tô Tiểu Tiểu.

Tô Tiểu Tiểu có thể để hắn ta đánh trúng sao?

Cánh tay nhỏ mập mạp vung lên, nhẹ nhàng giữ cây gậy của hắn lại.

Tô Đại Lang ngẩn ra.

Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt nói: "Ngươi tránh ra, bằng không dạy dỗ luôn cả ngươi."

Dĩ nhiên Tô Đại Lang không đồng ý, nhưng cướp cây gậy cũng không cướp ve được, hắn giơ chân lên đá về phía Tô Tiểu Tiểu-

Tô Tiểu Tiểu nhanh hơn hắn, một cước đạp hắn ngã xuống đất!

Lúc này Tô lão gia tử và con trai Tô Xán, cháu trai thứ Tô Nhị Lang cũng nghe tiếng mà tới.

"Đại Lang-" Tô Xán tính tình tương đối nhu nhược, không tranh cãi với Tô Béo Nha ngay, mà nhào qua đỡ con trai ở dưới đất lên.

Tô Nhị Lang mười bảy mười tám tuổi sắc mặt cũng vô cùng khó coi: "Dai ca! Nhị tỷ!"

Lúc này Tô Cẩm Nương vẫn đang bị nhấn vào trong chậu nước uống nước lạnh ừng ực, ừng ực.

Sắc mặt Tô lão gia tử trâm xuống: "Tô Đại Nha! Ngươi dừng tay!"

Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng buông lỏng tay, xách Tô Cẩm Nương từ trong chậu nước ra.

Nhưng chưa đến một giây, nàng lại dồn sức đè mạnh Tô Cẩm Nương xuống!

Tất cả mọi người tái mặt!

Tô Lão gia tử siết chặt nắm đấm: "Tô Béo Nhai"

Tô gia cũng chỉ có Tô Đại Lang có chút dũng khí, Tô Nhị Lang mấy lần muốn xông lên, đều bị cây gậy của Tô Tiểu Tiểu dọa trở về.

Trừng phạt Tô Cẩm Nương gần được rồi, Tô Tiểu Tiểu mới kéo người ra, ném xuống đất, giống như ném một cái bao tải không còn dùng được.

"Tô Béo Nha ngươi phát điên cái gì thế! Nhị tỷ của ta chọc gì đến ngươi!" Tô Nhị Lang quát tháo.

Tô Tiểu Tiểu không mặn không nhạt nói: 'Không bằng mấy người hỏi Tô Cẩm Nương thử đi?"

Tô lão gia tử nhìn vê phía Tô Cẩm Nương ngồi phịch trên mặt đất, hít vào thì ít thở ra thì nhiều, hỏi: "Con đã làm cái gì?"

Sắc mặt Tô Cẩm Nương tái nhợt, yếu ớt nói: "Gia gia, con không có... con... con không làm gì hết..."

Tô Tiểu Tiểu hừ nói: "Có hay không, đợi Phùng Quải Tử tỉnh lại, hỏi thử thì biết liền?" Phùng Quai Tử? Tô lão gia tử cau mày một cái, chuyện này có liên quan gì tới Phùng Quải Tử?

Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía Tô Xán và Tô Đại Lang, đầu hai cha con đồng loạt cúi thấp xuống.

Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng cười một tiếng: "Ôi, đây chẳng phải đã có người đã nghe ngóng được chân tướng rồi ư? Sao nào? Không dám nói sao? Có cần ta nói thay các ngươi không?"

Tô lão gia tử thuận theo ánh mắt Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía con trai và trưởng tôn: "Tình hình gì vậy?

Hai người không dám lên tiếng.

Bọn họ vừa mới từ thôn Tiên Thủy về, Phùng Quải Tử đã tỉnh rồi, Trịnh Lan Tú khóc hỏi hắn vì sao muốn lên núi, Phùng Quải Tử đã ấp úng nói, là lúc ăn cơm tối xong nghe được Tô Cẩm Nương nói, Tô Béo Nha một mình đi lên núi, hắn đã ý nghĩ xằng bậy, vậy nên mới lén đi theo lên núi.

Nào ngờ ngay cả đầu ngón tay của Tô Béo Nha hắn còn chưa đụng được, đã bị Tô Béo Nha tàn nhẫn dạy dỗ một trận.

Sau đó, hắn và Tô Béo Nha lại gặp phải hổ.

Là Tô Béo Nha đã giết hổ.

Nếu không hắn sợ là hài cố cũng không còn.

Hắn xuống núi như thế nào, hắn đã không nhớ rõ, có thể là Tô Béo Nha đã cứu hắn lại được...

Hai cha con nghe đến đây, đã không dám nán lại thôn Tiên Thủy nữa.

Bọn họ lập tức chạy về nhà, chính là muốn bàn bạc chuyện này với Tô lão gia tử, đáng tiếc còn chưa nói kịp, Tô Tiểu Tiểu đã đánh Tô Cẩm Nương rồi.

Hai nhà trong thôn không thể đắc tội nổi, một là lão Tô gia, hai là Tiểu Tô gia.

Lão Tô gia là danh vọng quá cao, đắc tội bọn họ, sẽ bị người cả thôn phỉ nhổ.
Bình Luận (0)
Comment