Chương 3009: Bổn Tọa, Ngươi Có Vừa Ý Chăng? 1
Chương 3009: Bổn Tọa, Ngươi Có Vừa Ý Chăng? 1Chương 3009: Bổn Tọa, Ngươi Có Vừa Ý Chăng? 1
"Đều tại ta, không nhận ra hắn sớm hơn."
Nhiếp Kim Phụng tự trách nói.
Cừu lão an ủi: "Ai có thể ngờ được Nhiếp Dương Sơn lại tìm được Đông Thăng, còn đưa Đông Thăng về làm đệ tử chân truyền?"
Về động cơ của Nhiếp Dương Sơn, hiện tại không tiện suy đoán bừa bãi, chỉ có thể hỏi Giang Quán Triều mới rõ được.
Nhiếp Kim Phụng hối hận nói: "Ta còn đè phòng hắn, ta lại đề phòng chính nhi tử ruột của mình."
Thấy bà như vậy, Tô Tiểu Tiểu cũng không châm chọc nữa, nghiêm mặt hỏi: "Mẫu thân, hai người đã gặp Giang minh chủ chưa?”
Nhiếp Kim Phụng gật đầu, kể lại chuyện vừa xảy ra.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nếu thế thì hẳn đã biết thân thế của mình, cố ý không nhận hai lão."
Nhiếp Kim Phụng và Cừu lão cũng có cảm giác như vậy.
Tô Tiểu Tiểu sờ cằm: "Là tên đó tự phát hiện ra, hay là Nhiếp Dương Sơn nói cho tên đó biết?"
Nhiếp Kim Phụng lắc đầu thở dài: "Chỉ có thể hỏi hắn."
Lại đợi một lúc nữa, không thấy Giang Quán Triều và Vân Sương trở về, Cừu lão nói: "Ta đi tìm họ.”
Vệ Đình nói: "Sư phụ, tên đó không muốn gặp hai người, sư phụ đi cũng vô ích, vẫn là chờ mẫu thân ta đưa tên đó về đi."
Mấy người chờ đợi như vậy, ba ngày ba đêm.
"Cơ Minh Lâu!"
Vân Sương giật mình, tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say.
Cơn mệt mỏi cùng cực và đau nhức ập đến, khiến bà ấy hít một hơi lạnh.
Bà ấy cố gắng giơ tay lên day day ấn đường, nhưng lại phát hiện toàn thân không còn chút sức lực nào.
Lúc này, bà ấy đang nằm trong vòng tay của một nam nhân, được vòng tay rắn chắc của ông ấy ôm chặt.
Nam nhân này chính là Giang Quan Triều.
Bà ấy đã tỉnh táo trở lại. Nhưng những chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua, không hề biến mất khỏi tâm trí chỉ vì tình độc đã được giải trừ.
Cảnh tượng hiện lên từng thước phim, rõ ràng đến mức không thể nào quên, đặc biệt là cảnh bà chủ động đưa ra đề nghị dùng cách đó.
"Ta... lại có thể..."
Vân Sương nhắm mắt lại, không dám tin rằng bản thân vốn luôn bình tĩnh, dưới tác dụng của thuốc lại có thể nói ra những lời như vậy.
Nhưng chuyện đã rồi, hối hận cũng chẳng ích gì.
Huống hồ loại độc này rất mạnh, có lẽ cách đó chính là cách duy nhất để sống sót.
Chỉ không biết có phải do ảnh hưởng của tình độc hay không, trong mơ bà ấy cũng làm chuyện mây mưa với Giang Quan Triều.
Sau đó, Cơ Minh Lâu đột nhiên xuất hiện.
Giấc mơ đến đó là dừng lại.
Trời đã tối đen như mực.
Giang Quan Triều vẫn chưa tỉnh, hơi thở đều đều.
Vân Sương nằm trong vòng tay ông ấy một lúc, lấy lại chút sức lực, nhẹ nhàng gỡ tay ông ấy ra khỏi người mình.
Làn da chạm vào nhau, hình ảnh kích thích và mãnh liệt chợt lóe lên trong đầu, mặt Vân Sương đỏ bừng.
"Chỉ là chuyện nam nữ bình thường, chẳng có gì to tát."
Vân Sương cố gắng bình tĩnh lại, mặc y phục, dùng dải lụa buộc mái tóc dài ngang eo, đứng dậy ra khỏi hang động.
Nói về Tô Tiểu Tiểu và những người khác, sau ba ngày chờ đợi, cuối cùng cũng không thể ngồi yên, định sai Ngũ Hổ đi dò la tin tức.
Lúc này, Vân Sương xuất hiện.
'A ba a bal"
Vệ Tiểu Bảo lập tức đưa tay nhỏ về phía Vân Sương.
Vân Sương muốn bế Vệ Tiểu Bảo, nhưng... không còn sức.
Tô Tiểu Tiểu cũng nhận ra sự "yếu đuối" của Vân Sương, không đưa Vệ Tiểu Bảo cho và ấy: "Nương, nương không sao chứ?"
Vân Sương bình tĩnh nói: "Ồ, ta tình cờ gặp phải mấy tên sát thủ Phù Tang bỏ trốn, đuổi theo chúng một đoạn đường, hơi mệt." hương 53003. DBon 10a, NGưƠI CO Vưa ï Chang: !
"Ô oa?"
Vệ Tiểu Bảo nhìn về phía sau Vân Sương, không cần đoán cũng biết bé con đang tìm Giang Quan Triều.
Vệ Đình và Cẩu lão đã đi săn ở gân đó.