Chương 3012: Minh Chủ Ghen Tuông 1
Chương 3012: Minh Chủ Ghen Tuông 1Chương 3012: Minh Chủ Ghen Tuông 1
Hơn nữa, từ khi nào Giang Quan Triều lại thân thiết với Cơ Minh Lâu như vậy, không chỉ làm hướng dẫn viên cho hắn ta mà còn trò chuyện rôm rả, kể cả chuyện giải độc cho Vân Sương.
Minh chủ Liên minh Sát thủ đường đường chính chính, sao lại lắm lời như vậy?
Hơn nữa, Giang Quan Triều chất vấn Cơ Minh Lâu lấy tư cách gì để thay Vân Sương cảm ơn ông ấy, câu này cũng có phân quá đáng đúng không?
Vân Sương bình tĩnh đi về phía Giang Quan Triều, khi đi ngang qua ông ấy, bà ấy khựng lại một chút, mặt không biểu cảm nói: "Chẳng có gì."
Nói xong, bà không thèm quay đầu lại, đẩy cửa bước vào phủ.
Giang Quan Triêu nắm chặt tay.
Vệ Đình vội vàng ra mặt làm hòa: "Giang minh chủ, đã về rồi thì vào phủ nghỉ ngơi trước đi"
Vệ Tiểu Bảo vô cùng phấn khích, đưa tay nhỏ về phía Giang Quan Triều: "A ba a bal"
Giang Quan Triêu bế đứa nhỏ lên, bước vào phủ.
Nhìn Giang Quan Triều thân thiết với Vệ gia như vậy, Cơ Minh Lâu có chút ngơ ngác.
Vệ Đình cười nói: "Cơ đường chủ, từ xa mà đến, vất vả rồi, nếu không chê thì hãy nghỉ ngơi một lát ở phủ đi."
Cơ Minh Lâu không muốn làm phiền Vệ gia, nhưng nghĩ đến Vân Sương đang ở đây, hắn lại đổi ý, lịch sự nói với Vệ Đình: "Vậy thì làm phiền rồi."
Sau khi đánh bại Hạ Hầu Nghi, Cơ Minh Lâu đã nghe các đệ tử của Bách Hoa cung kể về thân phận của Vệ Tư và Vệ Đình.
Nếu không, hắn ta cũng không thể tìm được đến kinh thành Đại Chu.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình để Cẩu lão và Nhiếp Kim Phụng ở trong viện của mình, còn Cơ Minh Lâu thì hai phu thê muốn xem náo nhiệt nên đưa hắn ta đến bên cạnh Vân Sương - sân của Giang Quan Triều.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Giang bá bá, trời đã tối rồi, không kịp dọn dẹp viện mới, người không phiền chứ?"
Giang Quan Triều mặt lạnh: "Ta không phải Giang bá bá của ngươi."
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút: "Vậy thì, Giang ca ca? Ta là truyên nhân của bà bà, tính theo vai vế thì gọi như vậy cũng không sai mài"
Giang Quan Triều đột nhiên bị hạ cấp: "..." Được ở bên cạnh Vân Sương, Cơ Minh Lâu cầu còn không được.
Hắn ta đi về phía căn phòng gân Vân Sương nhất, Giang Quan Triều lạnh lùng nói: "Căn này là của ta."
Giang Quan Triều vốn không gần gũi với người khác, nói chuyện với ai cũng đều là giọng điệu không coi ai ra gì như vậy, Cơ Minh Lâu vẫn không để bụng lắm.
Hắn ta đi đến căn bên cạnh.
"Căn này cũng là của ta."
“Căn này cũng vậy.'
"Cũng vậy.
"Vẫn vậy."
Cơ Minh Lâu cau mày: "Một mình ngươi ở được nhiêu phòng như vậy sao?"
Giang Quan Triều hùng hồn nói: "Liên minh Sát thủ không giống Thiên Ngọc Đường của các ngươi, ta vẫn luôn ở rộng rãi, thích ở phòng nào thì ở phòng đó."
Cuối cùng, chỉ còn lại căn nhà nhỏ ở phía Tây là Giang Quan Triều không để mắt tới.
Nơi này đừng nói là gân sân của Vân Sương, ngay cả một góc mái nhà của Vân Sương cũng không nhìn thấy.
Đây là nhà người khác, Giang Quan Triêu không biết phép tắc.
Cơ Minh Lâu ở lại.
Hắn ta nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, chuyện về sát thủ Phù Tang, hắn ta thấy nên nói với Vân Sương sớm thì tốt hơn, để bà ấy và Vệ gia cẩn thận đề phòng.
Hắn ta ra khỏi phòng.
Vừa đến sân thì thấy Giang Quan Triêu đang ngồi dưới gốc cây lớn uống rượu.
"Giang minh chủ, còn chưa ngủ sao?"
Hắn ta khách sáo chào hỏi.
Giang Quan Triêu hỏi: "Cơ đường chủ cũng chưa ngủ sao?"
Cơ Minh Lâu đáp: "Ồ, ta có chút chuyện muốn bàn bạc với Sương nhi."
Giang Quan Triều cười khẩy: "Nửa đêm thanh vắng, nam nữ ở chung một phòng, Cơ đường chủ quả là không sợ thiên hạ đàm tiếu."