Chương 302: Nhị Hổ Phúc Hắc 1
Chương 302: Nhị Hổ Phúc Hắc 1Chương 302: Nhị Hổ Phúc Hắc 1
Tô Tiểu Tiểu kiêu ngạo nói xong, lại kiêu ngạo rời đi.
Tô Nhị Lang bực mình nói: "Ông nội! Tô Bàn Nha thật quá đáng!"
Tô lão gia tử lạnh lùng nói: "Ngươi vẫn nên suy nghĩ xem chờ lát nữa người Trịnh gia đến, thì phải ứng phó như thế nào đi!"
Tô Nhị Lang giật mình.
Sao hắn lại quên mất, trong sự kiện ô long này, Phùng Quải Tử xém chút nữa đã mất nửa cái mạng!
Nếu Tô Bàn Nha không để ý tới Phùng Quải Tử, để Phùng Quải Tử bị cọp cắn chết, hoặc để Phùng Quải Tử đông chết trên núi, có lẽ bọn họ còn có thể nói, là Tô Bàn Nha đánh người rồi ném cho cọp...
Đẩy hết trách nhiệm cho Tô Bàn Nhal
Nhưng cố tình, Tô Bàn Nha cứu Phùng Quải Tử hai lần...
Trịnh Lan Tú sẽ nghĩ như thế nào?
Nàng ta chỉ biết hận Tô Cẩm Nương! Hận chết Tô Cẩm Nương!...
Tô Cẩm Nương được hai ca ca đỡ về phòng, Phương thị đã đi ra đồng, không ở nhà.
Tô Ngọc Nương mang vẻ mặt lạnh như băng đi đến.
"Tiểu đệ ngươi đi ra ngoài trước đi."
Nàng ấy nói với Tô Tam Lang phía sau.
Tô Tam Lang nghe lời đi ra ngoài.
Tô Cẩm Nương chật vật ngồi ở đầu giường, đỏ mắt trừng Tô Ngọc Nương: "Hai ta thành ra như vậy ngươi đã vừa lòng chưa? Nếu ngươi không về nhà mẹ đẻ thì tốt biết bao nhiêu! Vì sao ngươi phải đưa Phùng Quải Tử tới? Vì sao phải dẫn Tô Bàn Nha tới? Rõ ràng ngươi có thể ngăn cản Tô Bàn Nha... Nhưng vẫn tránh ở trong phòng không chịu ra... Ngươi chỉ trơ mắt nhìn ta bị nàng ta ức hiếp."
Chát!
Tô Ngọc Nương nâng tay cho nàng ta một cái tát!
Tô Cẩm Nương bị tát ngơ ngác.
Tô Ngọc Nương gan từng chữ một: "Tô Cẩm Nương, nếu có lần sau, ta sẽ cạo đầu rồi đưa ngươi đi làm ni cô."
Tô Cẩm Nương ngây người. ...
Tô Tiểu Tiểu Về đến nhà. Tô lão phụ thân thấy nàng ra mồ hôi khắp người, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Tô Tiểu Tiểu do dự một chút, vẫn quyết định nói đúng sự thật: "Con trở mặt với Lão Tô gia."
Đây là chuyện lớn, nghiêm trọng hơn so với việc trở mặt cùng người Trần gia, dù sao danh vọng của Lão Tô gia ở trong thôn rất cao, chỉ cần xử lý không tốt, bọn họ thật sự có thể bị toàn bộ người trong thôn đuổi ra khỏi thôn.
Trong mắt Tô lão phụ thân đầy hoảng sợ: "Con trở mặt với bọn họ? Người Lão Tô gia nhiều như vậy! Con không bị sao đó chứt”
"Không ạ." Tô Tiểu Tiểu nói: "Con đánh bọn họ."
Tô lão phụ thân lập tức yên lòng, khoát tay: "Ồ, vậy thì không có việc gì."
Tô Tiểu Tiểu: "..."...
Tô lão phụ thân bảo nàng không cần quan tâm chuyện trong thôn, cứ giao cho ông, nàng an tâm đến phủ thành lo việc buôn bán.
Tô Tiểu Tiểu đồng ý: "Vâng ạ."
Ba đứa nhỏ cũng biết chuyện Tô Tiểu Tiểu sắp đi xa nhà, ôm gối nhỏ sang đòi ngủ cùng.
Lúc này chế độ luân phiên hiển nhiên mất hiệu lực, ai cũng muốn ngủ cùng mẫu thân.
Đại Hổ, Nhị Hổ chiếm lấy hai bên trái phải của Tô Tiểu Tiểu.
Tiểu Hổ không đọ nổi hai ca ca, trực tiếp bãi lạn, ném gối nhỏ một cái, nằm ngang trên đỉnh đầu Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cười chết.
Nằm ngủ như vậy suốt một đêm, ngày hôm sau nàng lại chẳng thu hoạch được một pho tượng búp bê bằng băng nhãn hiệu Tiểu Hổ?
Tô Tiểu Tiểu ôm Tiểu Hổ vào ổ chăn, đặt nằm cùng Nhị Hổ.
Nhị Hổ là đứa có tính tình ôn hòa nhất trong ba đứa nhỏ, Tiểu Hổ và Đại Hổ sẽ đánh nhau, mà Tiểu Hổ còn luôn đánh không thắng.
Ba đứa nhỏ đang ngủ.
"Nương."
Được lắm, có một con cá lọt lưới.
Là Nhị Hổ.
Nhị Hổ dịch tới bên người nàng, tay nhỏ sột soạt sột soạt sờ loạn một hồi trong yếm nhỏ của mình, lấy ra một đồ vật nhỏ đưa cho Tô Tiểu Tiểu.