Chương 3041: Tình Cảm Mới Chớm 2
Chương 3041: Tình Cảm Mới Chớm 2Chương 3041: Tình Cảm Mới Chớm 2
Giang Quán Triều cầm lấy tờ giấy trắng trên mặt đất, vo thành một cục, sau đó ngồi bật dậy, rời khỏi thân thể mềm mại thơm tho của Vân Sương.
Cơ thể Vân Sương lạnh đi, hơi thở đặc biệt của ông ấy đột nhiên biến mất, trong lòng bà ấy dâng lên một cảm giác kỳ lạ, rất kỳ lạ, rất xa lạ.
Giang Quán Triều ngồi nghiêm chỉnh bên giường, liếc nhìn bà ấy: "Sao thế? Trông ngươi có vẻ hơi thất vọng? Không được giải độc cho bản tọa, ngươi rất tiếc nuối sao?”
Vân Sương cũng ngồi dậy, chỉnh lại y phục có phần lộn xộn, nghiêm mặt nói: "Vu Nữ Phù Tang đã nói, tình độc sẽ khiến cả hai động tâm, vì vậy cho dù ta đối với ngươi, hoặc ngươi đối với ta có những suy nghĩ kỳ lạ nào đó, thì đó cũng chỉ là tác dụng của tình độc mà thôi, đừng coi là thật.'
Giang Quán Triêu phất tay áo đứng dậy.
Vân Sương nói: "Ngươi không giải độc nữa sao?"
Giang Quán Triều: "Không cần ngươi lo! Việc của bản tọa, bản tọa tự giải quyết!"
Vân Sương hỏi: "Ngươi định đi tìm nữ nhân khác?"
Bước chân Giang Quán Triêu khựng lại, ông ấy nhìn vê phía mặt trăng cô đơn trên bâu trời: "Phải thì sao? Ngươi quan tâm sao?”
Nói xong, ông ấy bước qua ngưỡng cửa đi ra ngoài.
Vân Sương ngôi trong phòng im lặng hồi lâu.
Đêm ở kinh thành tĩnh mịch mà oi bức, tiếng ve không dứt bên tai.
Bà ấy cô đơn lẻ bóng, chỉ có cái bóng của chính mình bầu bạn.
"Có chút nhớ đảo Thiên Sơn rồi."
Bà ấy lẩm bẩm.
Đột nhiên, ở phòng bên cạnh của Giang Quán Triều truyền đến tiếng đồ sứ vỡ tan.
Vân Sương vội vàng chạy sang phòng bên cạnh, một bóng đen vụt qua cửa sổ trốn mất.
Là một con mèo đêm đến ăn trộm đồ ăn vặt, vô tình làm vỡ cái bình trên bàn.
Vân Sương thở dài, nhìn tên câm đứng bất động bên bàn.
Đồ sứ vỡ ngay dưới chân hắn, hắn không hề có một phản ứng nào.
Vân Sương kỳ lạ đi về phía hắn, đến gần mới phát hiện hắn bị điểm huyệt.
Bà ấy giải huyệt cho hắn. Tên câm phẫn nộ ra hiệu bằng tay: Minh chủ đáng ghét, ta sẽ vạch trần bí mật của ngươi! Vạch trần hết tất cải
Vân Sương không hiểu ngôn ngữ ký hiệu.
Tên câm: '....
Trước khi rời đi, Giang Quán Triều đã mang theo cái bảng gỗ nhỏ của tên câm.
Tên câm tức đến mức chết đi được, hừ hừ, đi đến tủ lấy bảng gỗ nhỏ dự phòng của mình.
Vân Sương khó hiểu nhìn tên câm: "Ngươi chính là..."
Tên câm nhanh chóng viết: "Ta có tên."
Ngươi tên gì?"
"Câm.”
Vân Sương: ....'
Tên câm tiếp tục viết: "Ta nói cho ngươi một bí mật liên quan đến minh chủ."
Vân Sương lắc đầu: "Bí mật của hắn, ngươi không cần nói cho ta biết."
Tên câm giật mình, ngạc nhiên nhìn bà ấy.
Vân Sương nhẹ giọng nói: "Ta và hắn không phải mối quan hệ như ngươi nghĩ, ta không phải phu nhân của hắn, chúng ta chỉ là..."
Bà ấy nghĩ mãi mà không biết phải miêu tả mối quan hệ của mình với Giang Quán Triều như thế nào.
“Người quen.
Bà ấy nói.
Tên câm vẽ một chiếc mặt nạ kinh hoàng rất lớn.
Vân Sương nói: "Đã muộn rồi, ta về trước đây."
Ban đầu hai người đến đây là vì lo lắng tình độc phát tác, nhưng giờ Giang Quán Triều đã đi rồi, bà ấy ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Tên câm chặn bà ấy lại, lật một trang giấy, viết cho bà ấy xem: "Ngươi có phải đang tức giận không?”
Vân Sương ngẩn ra: "Tức... giận?"
Tên câm cau mày, phẫn nộ viết: "Tên khốn nạn! Không nói một lời đã bỏ lại thê tử của mình, chạy ra ngoài ong bướm! Để người khác giải độc cho hắn! Ta khinh!"
Hắn đưa cho Vân Sương xem. Vân Sương xem mà ngẩn người.
Những người hầu ngày nay... đều to gan như vậy sao?
Đại đệ tử của Liên minh Sát thủ là Kỳ Diệu cũng không dám mắng Giang Quán Triều như vậy.
Hơn nữa, thê tử nào? Ong bướm nào?