Chuong 309: Thi Tho Tai Nang 1
Chuong 309: Thi Tho Tai Nang 1Chuong 309: Thi Tho Tai Nang 1
Không phải ông ta không tin Tô Tiểu Tiểu, ông ta đã ăn điểm tâm do Tô Tiểu Tiểu làm rồi, hương vị đương nhiên không chê vào đâu được.
Nhưng mấy người kia cũng không kém, hơn nữa món họ nấu cũng là món ăn nổi tiếng kinh thành, về phương diện này coi như họ nắm phần thắng rồi.
Điểm tâm của đám Tô Ký ngon thì ngon thật nhưng tiếc là không có danh tiếng gì, không có độ nhận diện bằng món ngon trứ danh kinh thành.
"Chậc, thất sách." Tôn chưởng quầy bóp cổ tay.
Rất nhanh, điểm tâm của Tô Tiểu Tiểu cũng ra lò.
Tôn chưởng quầy nhìn mấy món... điểm tâm màu vàng vàng cam cam trên đĩa, chỉ tay nói: "Không phải, ngươi làm... trứng à? Đây không phải là... tranh đường* sao?”
(*) Tranh đường tức đường họa là một loại hình nghệ thuật dân gian truyên thống của Trung Quốc. Nghệ nhân sử dụng dung dịch đường nóng chảy để tạo ra một bức tranh hai chiều. Vì nguyên liệu chủ yếu là đường nên tranh đường trở thành một món kẹo mà trẻ em Trung Quốc yêu thích.
Trên đường phố chỗ nào cũng bày bán, chắt đổ một ít đường loãng, bề ngoài tinh xảo, chỉ toàn ngọt là ngọt.
Còn Tô Tiểu Tiểu, đến tinh xảo cũng không có, chỉ đơn thuần là một miếng điểm tâm có hình vỏ trứng.
"Cái này...
Tôn chưởng quầy không nói nên lời.
"Bưng ra ngoài đi." Tô Tiểu Tiểu nói.
"À." Tôn chưởng quầy mấp máy môi mấy lần, đành bưng "vỏ trứng" ra ngoài.
Ngươi là chủ nợ, ngươi là ông chủ, ngươi là lão đại!
Thấy Tôn chưởng quây bưng trứng đường ra, Nhị phu nhân phì cười: "Tam đệ muội, đầu bếp do ngươi mời tới làm cái thứ gì vậy? Còn không bằng tay nghề của ta nữa!"
Ráo đường loãng thành trứng thôi mà, đứa nhỏ bảy tám tuổi cũng biết làm.
Tam phu nhân cũng khẽ nhướng mày.
Tôn chưởng quầy: Đừng hỏi ta, bà chủ làm!
Nhị phu nhân sắp cười thành tiếng, dùng khăn che mặt, nói: "Thế thì mau bưng điểm tâm cho đại ca và đại tẩu nếm thử, xem rốt cuộc họ thích ai hơn!"
Đám hạ nhân bưng ba món điểm tâm đến viện của đại phòng.
Đại lão gia và đại phu nhân mới dậy, đang định ngồi xuống ăn chút cháo gạo kê. Ban ngày có hai bữa thịt cá nên buổi sáng không ăn quá nhiều.
Điểm tâm được bày lên bàn của hai người.
Chuyện này là do Đại lão gia làm sai, nội trạch là địa bàn của đại phu nhân, ông không nhúng tay vào, nhưng nhị đệ tới tìm ông năn nỉ hồi lâu, ông từ chối không được mới phải đồng ý.
"Phu nhân ngươi quyết định đi." Đại lão gia nói.
Đại phu nhân thở dài: "Ngươi đã đồng ý với lão nhị, nếu ta không màng thể diện của ngươi thì chẳng phải sẽ khiến huynh trưởng ngươi mất mặt với huynh đệ sao?"
Đại lão gia rất hài lòng, cười nói: "Vậy là vẫn dùng đầu bếp do lão nhị gọi tới nhé?"
"Đầu bếp của lão Nhị trông vẫn đáng tin cậy hơn." Mắt đại phu đảo qua ba món điểm tâm rồi dừng lại ở mấy "quả trứng" được làm từ đường loãng, bà cau mày.
"Đầu bếp cho vợ lão Tam mời tới làm món gì đây?"...
Hạ nhân nhanh chóng ra khỏi sân của đại phòng.
Nhị phu nhân và Tam phu nhân trăm miệng một lời, hỏi: "Đại ca đại tẩu nói thế nào?"
Hạ nhân cúi đầu bẩm báo: "Hồi nhị vị phu nhân, Đại lão gia nói với đại phu nhân là sẽ dùng điểm tâm của sư phụ do Tam phu nhân mời tới."
"Không có bao giờ chuyện đó!" Nhị phu nhân cao giọng: "Chắc chắn là ngươi truyền sai lệnh! Họ chỉ làm một cục đường!"
Đúng vậy, món Tô Tiểu Tiểu làm thật sự chỉ là một cục đường, khác ở chỗ nó được vẽ thành hình vỏ trứng mà thôi, nhưng về bản chất nó vẫn là đường.
Rốt cuộc có gì đặc biệt?
Ba vị đầu bếp kia thấy trên bếp của Tô Tiểu Tiểu còn sót lại hai cái, Tô Nhị Cẩu đã ăn một cái.
Họ mặt lạnh như tiên đi tới, một người trong đó tay không bẻ một khối đường nhỏ.
Chỉ là mùi đường loãng, không có gì đặc biệt...
Khoan đã.