Chuong 327: Thu Hoach 1
Chuong 327: Thu Hoach 1Chuong 327: Thu Hoach 1
Cả nhà ngồi xuống với nhau, tổ chức một cuộc họp gia đình không chính thức.
Tô Tiểu Tiểu đặt tờ ngân phiếu trị giá trăm lượng lên bàn, cả nhà đều choáng váng.
Không phải là bốn mươi lăm lượng sao?
Sao, sao lại cảm thấy cay cay khi có nhiều như vậy?
Tô Tiểu Tiểu tiếp tục lấy ra.
Hai ba bốn năm!
Soi dây nào đó trong đầu Tô lão phụ thân bị đứt!
Ông nhìn về phía con gái béo với vẻ mặt phức tạp: "Con gái, ngươi... ngươi đến phủ thành để cướp à?”
Ánh mắt của Tiểu Ngô thị và Lưu Bình cũng từ trên ngân phiểu chuyển sang gương mặt của Tô Tiểu Tiểu.
Không phải là cướp thật đó chứ?
Năm trăm lượng!
Phải cướp bao nhiêu làng mới được như vậy?
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Phụ thân nói gì vậy? Chúng ta đã sớm rửa tay gác kiếm rồi, sao ta có thể đi cướp của người khác được nữa chứ?"
Tiểu Ngô thị và Lưu Bình âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo, hai người họ lại nghe thấy Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta chạy việc vặt cho người ta, nên đòi chút phí chạy vặt."
Hai người: "222"
Tô lão phụ thân ngơ ngác hỏi: "Ngươi lừa tiền ai vậy??"
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh xua tay: "Không có ai, chỉ là một phủ đài. Không đúng, con không có lừa tiên!"
Bịch!
Tô lão phụ thân té từ trên ghế xuống!
Chuyến đi của Tô Tiểu Tiểu đến phủ thành thu về được năm trăm lượng, đây là sự thật không thể thay đổi được.
Anh hùng không hỏi xuất xứ, cũng chẳng phân biệt được nguồn gốc của bạc!
Dù sao thì nàng lấy được thì chính là của nàng!
Tô Tiểu Tiểu vỗ bả vai ba già nhà mình: "Phụ thân, người bình tĩnh đi, con gái của người trò giỏi hơn thầy, ngươi nên cảm thấy vui vẻ." Đúng vậy, ta rất vui vẻ khi ngươi lừa tiền phủ đài.
Người làm phụ thân như ta, nhiều năm như vậy nhưng chỉ lăn lộn thành bá chủ của một thôn, mà ngươi chỉ đi phủ thành có một chuyến mà đã trực tiếp chỉnh đốn các tiểu ác bá ở phủ thành một cách nhịp nhàng!
Tô lão phụ thân muốn khóc.
Người duy nhất bình tĩnh ở trong phòng này chính là Vệ Đình.
Hiếm khi nét mặt của người này bị mất kiểm soát, Tô Tiểu Tiểu cũng không biết là hắn thật sự bình tĩnh, hay là không quan tâm đến chuyện của nàng.
"Tiểu Ngô tỷ tỷ của ngươi làm rất tốt." Tô lão phụ thân nói.
Gọi như vậy có nghĩa là không xem Tiểu Ngô thị là người ngoài.
Thật ra, đâu phải Tiểu Ngô thị chỉ làm tốt không thôi? Là tương đối tăng vinh quang cho Tô Ký.
Ban đầu Tô Tiểu chỉ làm ba loại điểm tâm, nhân tiện bán thêm thịt kho, nên không cần phải làm quá nhiều.
Không ngờ ngày thứ hai Tiểu Ngô thị lại làm bánh Nhị Cẩu cho, sản lượng cũng tăng lên.
Theo kế hoạch ban đầu của Tô Tiểu Tiểu, mỗi ngày một trăm chiếc bánh xèo, năm mươi chiếc cho thư viện, thịt kho cũng không vượt quá ba mươi cân.
Tiểu Ngô thị trực tiếp xoay người gấp đôi, nhưng cái giá phải trả cũng cực kì vất vả, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ sự tiều tụy của nàng ấy.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không phải ta đã nói là ngươi không cần phải vất vả như vậy sao?”
Tiểu Ngô thị cúi đầu, khẽ nói: "Không, ta không muốn làm ngươi mất mặt."
Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai tin tưởng nàng ấy, mặc dù nhà mẹ đẻ đối xử với nàng không tệ, nhưng mà cũng nghĩ rằng một đứa con gái thì có thể có ích lợi gì?
Chỉ có Đại Nha tin tưởng nàng ấy, dám giao cho nàng ay trọng trách nặng như vậy.
Không biết đây có phải là giá trị mà Đại Nha đã nói hay không.
Nàng ấy... Cảm thấy mình có giá trị.
Không chỉ là sống với tư cách là một người vợ, một người mẹ, một người con dâu, mà nàng ấy còn có thể làm việc giống như một người đàn ông.