Chương 378: Xoa Diu Cơn Giận 3
Chương 378: Xoa Diu Cơn Giận 3Chương 378: Xoa Diu Cơn Giận 3
Ngày hôm sau.
Tôn chưởng quầy đến trong thôn đón Tô Tiểu Tiểu cùng Tô Nhị Cẩu, vẫn là Tiểu Ngũ đánh xe.
Tô Tiểu Tiểu nghe được tiếng vó ngựa, buông việc trong tay xuống, nói lời tạm biệt với nhóm người Tiểu Ngô thị, đến nhà chính xách bao y phục đi ra ngoài.
Tôn chưởng quầy xuống xe ngựa, cười dài nói: "Bà chủ, thu thập xong rồi, Tiểu Ngũ, mau vào nhà chuyển đồ, chúng ta chuẩn bị ra -"
Lời còn chưa nói xong, cả người ông ta hoảng sợi
Tô Tiểu Tiểu cổ quái nhìn thoáng qua, theo ánh mắt của ông ta quay đầu lại, sau đó mi tâm nàng cũng nhảy dựng!
Chỉ thấy phía sau mình, ngoại trừ Tô Nhị Cẩu còn ngái ngủ, còn nhiều một Vệ Đình cùng ba cái củ cải đỏ.
Ba đứa nhỏ mỗi người ôm một cái bao y phục nhỏ, mắt to long lanh nhìn nàng!
Vệ Đình không cầm bao y phục trong tay... Hắn vô sỉ đeo bao y phục của mình lên vai Tô Nhị Cẩu.
Tô Tiểu Tiểu sững sờ nói: "Tình huống gì đây?"
Vệ Đình dẫn từng đứa một ra cửa, mặt không đổi sắc nói: "Dai Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ nhớ nàng, muốn đi cùng nàng."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta đi làm ăn, khả năng không có thời gian chăm sóc hài tử."
Vệ Đình thở dài: "Vậy cũng chỉ có thể cố gắng mang theo ta thôi."
Này, đây là hài tử của hắn đó, được chứ? Gái gì gọi là miễn cưỡng mang theo hắn?
Tô Tiểu Tiểu lại nói: 'Nhưng nếu chàng di rồi, trong nhà xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Phụ thân ta một người bán bánh...'
"Tiểu Dũng." Vệ Đình gọi Lý Tiểu Dũng đang rửa trứng vịt muối ở hậu viện tới.
"Sao vậy, Vệ đại ca?" Lý Tiểu Dũng hỏi.
Tô Tiểu Tiểu: Ngươi biết hắn bao nhiêu tuổi sao mà đã kêu hai tiếng đại ca? Sao hắn ta lại nghĩ hắn ta nhỏ tuổi hơn hắn chứ?
Vệ Đình nói: "Lat nữa ngươi theo cha ta ra phố bán bánh."
Con ngươi Lý Tiểu Dũng sáng ngời: "Được!"
Vệ Đình nói thêm: "Tiểu Dũng cũng không tệ."
Ba đứa nhỏ dùng phương pháp khổ nhục kế, mắt to chớp chớp nhìn Tô Tiểu Tiểu, cũng không lên tiếng, cứ như vậy chăm chú nhìn. Phang phất chỉ can Tô Tiểu Tiểu nói một chữ không, tâm hồn trẻ thơ của bọn nhỏ sẽ bị thương tổn lớn lao.
Sẽ biến thành ba đứa nhỏ không có mẫu thân, sẽ rất đáng thương.
Tiểu Hổ ôm bao quần áo, bàn tay nhỏ bé giơ lên, vô cùng bi thương mà hát lên.
"Tiểu cải trắng- Đất vàng- Hai ba tuổi- Không có mẫu thân-"
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Mười lăm phút sau, đoàn người bắt đầu lên đường đi tới Phủ Thành.
Có một lớn ba nhỏ, dĩ nhiên là không ngồi vừa một chiếc xe ngựa.
Lưu Bình đánh xe lừa đưa mấy người đi lên trấn.
Ba đứa nhỏ chỉ thích ngồi xe lừa, dù sao cũng là lừa nhà mình nuôi, cảm xúc khác biệt. Hơn nữa xe lừa là mui trân, ngồi trên đó trông rất ngầu.
Bọn chúng muốn ngôi cùng với nương!
Sau đó Tô Tiểu Tiểu cũng bị kéo lên xe lừa.
Một nhà năm người ngồi chỉnh tê trên xe lừa, chỉ có mình Lưu Bình bị đẩy xuống ngồi xe ngựa.
Con lừa giam giãm chân rồi chạy như bay!
Tôn chưởng quầy nhìn con lừa đang chạy, có chút nghi ngờ mình hoa mắt: "Không phải thứ các người mua là lừa sao?”
Sao còn chạy nhanh hơn ngựa của ông ta vậy?
Sau khi lên trấn trên, Tô Tiểu Tiểu tìm được người và thuê thêm một chiếc xe ngựa.
Vệ Đình thấy chỉ có xe ngựa, không có người đánh xe bèn hỏi: "Người đánh xe đâu?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt." Tô Tiểu Tiểu vừa dứt lời đã đưa cho Vệ Đình một cái roi.
Vệ đại nhân: "...
Tô Tiểu Tiểu buông tay: "Thuê người đánh xe cần thêm tiền, lại không rẻ, một ngày tận 80 đồng, còn phải bao ăn ở. Chúng ta cần phải tiết kiệm những gì có thể tiết kiệm! Đúng không, Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ?"
Ba đứa nhỏ chỉ gật gật đầu.
Tiểu Hổ nắm chặt tay nói: "Phải tiết kiệm tiền!"
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày, liếc nhìn người nào đó một cái: "Ta thấy ngươi rất rành về ngựa, chắc là... không có chuyện không biết đánh xe ngựa đúng không?”