Chuong 385: Te TO 2
Chuong 385: Te TO 2Chuong 385: Te TO 2
Tô Nhị Cau gãi gãi đầu: "Vậy thì ngại quá..."
Nghĩ rồi, cậu ta móc một cái túi giấy đưa cho quản sự: "Bánh Nhị Cẩu, tặng cho ngươi."
Tế phẩm hôm nay chỉ cần làm một lần là xong, không giống như yến hội, phải làm trưa một lần, tối lại một lần.
"Tỷ, có phải chúng ta làm xong rồi không?" Tô Nhị Cẩu hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Tế phẩm đã làm xong. Điểm tâm trong yên hội hai ngày sau phải làm ra để người ta ăn thử rồi lựa chọn."
"Dạ"
"Đệ buồn ngủ à? Có muốn ra ghế một một lát không? Nơi này không cần em giúp đỡ."
Chỉ là làm hàng mẫu, số lượng không nhiều, nàng làm một mình là được.
"Ta không buồn ngủ.' Tô Nhị Cẩu lắc đầu, đi lên ghế nằm xuống, nằm một cái là một canh giờ.
Tế tổ bên kia đã xong.
Tô Nhị Cẩu xoa xoa mắt: "Tỷ, sao tỷ còn làm điểm tâm?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Còn dư lại cục bột đã lên men, không làm thì lãng phí, có đói bụng không?"
"Không quá đói bụng." Tô Nhị Cẩu ngồi dậy: "Em lại đi lấy nước suối!"
Tô Tiểu Tiểu nhìn quanh, không thấy Tôn chưởng quầy đâu. Không cần đoán cũng biết nhất định lại đi tìm cơ hội bàn chuyện làm ăn.
Tô Nhị Cẩu gánh đòn gánh lên, treo lên đó hai cái thùng không, đi nhanh về phía suối nước!
Cậu ta đi tới bên cạnh suối, trước tiên là uống ừng uc cho sảng khoái rồi mới lấy thùng ra hứng.
Nước suối chảy rất chậm, hứng cả buổi mới được một thùng.
Cậu ta vừa chờ, vừa ngồi xổm trên mặt đất vẽ xoắn ốc.
"Nè, ai đó! Lại đây một chút!"
Cách đó không xa, một người nam nhân lên tiếng.
“Nói ngươi do
Tô Nhị Cẩu ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh ta.
"Đúng vậy, chính là ngươi! Lại đây!" Nam nhân vẫy tay với Tô Nhị Cẩu,
Nam nhân mới xuất hiện chỉ tâm hai mươi, nhìn quần áo có vẻ là người hầu của gia đình giàu có. Tô Nhị Cảu liếc nhìn thùng nước chưa hứng được một nửa, bèn đứng dậy đi qua: "Làm gì?"
Gã người hầu buông xe đẩy trong tay ra, lau cái trán đây mồ hôi: "Hình như xe đẩy hỏng rồi, không đẩy được, ngươi phụ chút đi."
"Hỏng rồi sao? Tránh ra đi." Hai tay Tô Nhị Cau nắm lấy phía sau xe đẩy, nhẹ nhàng nhấc lên,'Không phải vẫn còn tốt sao?"
Gã người hầu ngẩng ra.
Nhưng tới lượt gã người hầu đẩy lại không đẩy được. Không chỉ không đẩy được, mà còn lật đổ xe, may là phía trên đã sớm dùng dây thừng trói chặt, nếu không đã sớm đổ đầy ra đất.
"Ngươi, ngươi tới đây!" Gã người hầu tức muốn hộc máu.
"Vậy ngươi đợi chút." Tô Nhị Cẩu chạy tới bên cạnh suối lấy thùng nước đã đầy ra, tiếp tục bỏ cái thùng không vào.
Gã người hầu thấy cậu ta hứng nước ở suối, tưởng cậu ta là hạ nhân trông coi từ đường Tô gia. Sau khi Tô Nhị Cẩu giúp đẩy xe tới cửa sau đình viện, gã người hầu lại sai cậu ta giúp bê hàng hóa xuống.
Tô Nhị Cẩu không nói gì, chỉ giúp anh ta bê.
Tô Nhị Cẩu vừa mới tròn mười bốn tuổi, nhưng sức lực lại lớn hơn cả gã người hầu. Cậu ta nhanh chóng bê mấy cái rương nặng lên, nhẹ nhàng để xuống đất.
"Tiểu tử, ngươi được nha." Gã người hầu vỗ võ bả vai cậu ta nói,'Ngươi tên là gì?"
"Tô Nhị Cẩu."
"Người hầu?" Gã người hầu hỏi.
"Gì?" Tô Nhị Cẩu nghe không hiểu.
Rất nhiều gia nô sẽ được ban cho chủ nhân trong dòng họ. Loại gia nhân này có địa vị cao hơn hạ nhân mua từ bên ngoài vê một chút.
Gã người hầu không định sai vặt cậu ta nữa nên định bảo cậu ta đi.
Đột nhiên, một thiếu niên hiên ngang, khí phách ngẩng đầu đi tới.
Cậu ta có vẻ cùng tuổi với Tô Nhị Cẩu, quần áo đẹp đẽ, giữa mày còn có dáng vẻ một công tử thế gia cao ngạo.
Gã người hầu vội khom lưng hành lễ: "Tiểu công gial"