Chương 392: Nhận Lỗi 2
Chương 392: Nhận Lỗi 2Chương 392: Nhận Lỗi 2
Lớn vậy rồi, cậu ta chưa từng kiếm được nhiều bạc như vậy.
Cậu ta cũng thật có bản lĩnh!
Tô Tiểu Tiểu nói: "Được rồi, ta đi trước, đệ ngủ một lát đi."
Tô Nhị Cẩu vò đầu: ”A, tỷ, ta không mệt."
Tô Tiểu Tiểu vứt cho cậu ta một bình thuốc: "Không mệt thì bôi thuốc đi, lát nữa xuống lầu ăn cơm.”
"Được rồi!"
Kỳ thật cậu ta không cần bôi thuốc nữa, cậu ta đã khỏi nhờ năng lực của bạc.
Tô Nhị Cẩu sưng một bên mặt ôm lấy đống bạc trắng bóng nghĩ vậy.
Tô Tiểu Tiểu trở lại phòng mình, ba đứa nhỏ và Vệ Đình cũng đang ở đó.
Một lớn ba nhỏ rõ ràng mới từ bên ngoài về. Vệ Đình đang lau mồ hôi cho bọn chúng, trên đế giày mỗi người còn dính bùn đất.
Quanh vùng núi Bán Nguyệt không có cát.
Nếu nói đưa hài tử đi chơi cát, nàng không tin, tám phần là hoàn thành nhiệm vụ bí mật gì đó.
Người bình thường mang theo nhiều hài tử như vậy sao còn có thể làm việc.
Nhưng ba đứa nhỏ cũng nghe lời, không chạy loạn cũng chẳng khóc nháo.
Tô Tiểu Tiểu đi qua: "Để ta."
Cách hắn dùng khăn vải lau mồ hôi rất vụng vê.
Hai tay Đại Hổ nắm lấy khăn trong tay cha, âm thanh trong trẻo khẽ nói: 'Nương làm!"
Vệ Đình ha hả nói: "Nhường ngươi."
"Nương, này." Đại Hổ đưa khăn qua, cũng tự đưa đầu nhỏ của mình qua.
Nhị Hổ, Tiểu Hổ không cam lòng chịu yếu thế, đồng thời đưa đầu nhỏ của mình lên.
Khóe miệng Vệ Đình cong lên. Ta lau thì các ngươi trốn, nương các ngươi lau liền chủ động tiến lên —
Từ từ, gì mà nương các ngươi.
Ngoài miệng hắn dỗ ba đứa nhỏ nên mới gọi thế, sao trong lòng lại có thể gọi như thế được?
Nhất định là thường ngày dỗ con nhiều nên quen rồi.
Sau này phải chú ý chút, không thể lại kêu như vậy.
Tiểu Hổ bỗng nhiên che mông lại, nhảy tới trước mặt Vệ Đình: "Cha, đi nhà xí." Vệ Đình khẽ hừ lạnh, nói; 'Lúc này sao không tìm nương các ngươi?”
Hai ngày kế tiếp, chuyện làm ăn cực kì thuận lợi. Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cậu vẫn luôn ở tiểu viện làm điểm tâm, cũng không thấy Tần Vân nữa.
Tần Vẫn cũng không tới tìm hai người bọn họ gây phiền toái. Cũng không biết là Tần Vân không thèm để ý nữa hay là Tần Vân bị quản thúc thật.
Làm ăn ba ngày xong, Tô Tiểu Tiểu nhận lấy phần thù lao thuộc về bọn họ, còn nhiều hơn một trăm lượng so với mức mà Tôn chưởng quầy đã thỏa thuận.
Ngày ấy Tôn chưởng quầy đi tới đêm khuya mới về, cũng không biết chuyện Tô Nhị Cẩu đánh lộn với Tần Vân.
Ông ta nhìn ngân phiếu trong tay, hỏi quản sự: "Có phải đưa nhầm rồi không?"
Tuy con người ông ta tham tiền, nhưng mỗi khoản tiền đều phải do ông ta tự mình kiếm ra. Còn tiên do người ta đưa nhâm ông ta không lấy.
Vu quản sự cười nói: "Không đưa nhầm, điểm tâm các người làm ăn rất ngon, đây là các người xứng đáng có được.'
Vì thế Tôn chưởng quầy cho rằng một trăm lượng này là gia đình giàu có ban thưởng. Việc này cũng không kỳ quái, những gia đình giàu có thường hào phóng, khi vui vẻ sẽ ban thưởng.
Tôn chưởng quây cười nói cảm ơn, rồi lại móc hai khối bạc lớn trong túi tiên ra nhét vào trong tay quản sự.
Vu quản sự thoái thác không cần.
"Cầm đi!" Tôn chưởng quầy trực tiếp nhét vào lòng ông ta: "Ba ngày nay ông đã chiếu cố nhiều rồi."
Vu quản sự cười nói: "Kỳ thực ta cũng không làm được gì."
Tôn chưởng quầy chân thành nói với ông ta: "Haiz, tính tình hai vị tiểu chủ nhân của ta như nào ta lại có thể không biết sao? Đi đến đâu cũng gây rắc rối. Bọn họ tới đây ba ngày, ba ngày không gặp rắc rối ông có dám tin không? Nhất định là do ông chăm sóc kĩ càng!"
Vu quản sự ngơ ngác nói: "Ha Ông còn chưa biết à?"
Tôn chưởng quầy nói: "Gì?"
Vu quản sự nói: "Ngày đầu tiên tới đây, Nhị Cau đã đánh biểu thiếu gia nhà ta."
Tôn chưởng quây: "!!I"...