Chương 394: Tương Ngộ 2
Chương 394: Tương Ngộ 2Chương 394: Tương Ngộ 2
Trong viện chỉ còn lại nàng và ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ nhìn nàng một cách đáng yêu.
Nàng ấy quay đầu nhìn thiện phòng Tô Tiểu Tiểu, nhìn xung quanh xác định không có ai ở cửa mới ngồi xổm xuống, vươn tay nhéo khuôn mặt tròn của ba đứa nhol
Nha nha nhai
Mềm quái
Sao lại có khuôn mặt mềm như vậy!
Nắn nắn, xoa xoal
Thật muốn hôn một cái!
Ba cái bánh bao bị nhéo ra đủ hình thù: 222
"Vậy ta cáo từ trước, ngày khác lại tới thăm hỏi ngài."
Bên trong thiện phòng, Tô Uyên đứng dậy từ biệt Huệ Giác sư thái.
Huệ Giác sư thái nói: "Thay ta thăm hỏi phụ thân ngươi."
Tô Uyên nói: "Ta sẽ, xin ngài bảo trọng."
Huệ Giác sư thái hỏi: "Thân thể phụ thân ngươi vẫn không khởi sắc sao?"
Tô Uyên thở dài: "Dáng vẻ cũ, cũng không tính là quá kém, chỉ là mỗi năm tới ngày giỗ của cô cô là lại phát bệnh."
Huệ Giác sư thái muốn nói rồi lại thôi, dừng một chút rồi mới nói: "Ngươi về đi."
Tô Uyên đi ra khỏi thiện phòng.
Động tác nhéo mặt ba đứa nhỏ của tiểu ni cô liền dừng lại. Nàng ấy vội vàng đứng dậy, vẻ mặt Phật hệ không chút bụi trần.
Tô Uyên nhìn nàng, lại nhìn qua ba đứa nhỏ bên cạnh.
Sinh ba quả là hiếm thấy, dù có là Tô Uyên thì cũng không nhịn được nhìn nhiều hơn chút.
Ba đứa nhỏ lớn lên -
Nhưng vào lúc này, Tô Tiểu Tiểu cầm khăn ướt đi ra: "Đại Hổ, Nhị Hổ, Tiểu Hổ, lại đây lau mồ hôi."
Tô Uyên kịp thời thu lại tầm mắt, nghiêng người tránh không để đụng phải nàng.
Mà Tô Tiểu Tiểu cũng kịp thời nghiêng người.
Thân thủ nhanh nhẹn khiến Tô Uyên hơi chú ý.
Tô Tiểu Tiểu đi lại lau mồ hôi cho ba đứa nhỏ. Tô Uyên đi lên trước vài bước, nhưng không biết vì sao, ông ta lại quay đầu nhìn nha đầu Tiểu Béo một cái.
Nha đầu Tiểu Béo hơi mập, quân áo mộc mạc, sạch sẽ. Tuy không quen biết nhưng lại đem tới cho Tô Uyên một cảm giác gần gũi.
Nói vậy thì rất kỳ, bởi vì vẻ mặt và động tác của tiểu nha đầu không hề đem lại cảm giác dịu dàng, hòa nhã.
Hai tay nàng ôm ngực, lười biếng tựa vào khung cửa, giữa mày có chút lạnh lùng.
Cặp sinh ba chạy về phía nàng.
Lúc này, sự lạnh lẽo giữa cặp lông mày nàng dần tan chảy.
Nàng hơi mỉm cười, để lộ cái má lúm đồng tiền hết sức đáng yêu.
Tô Uyên bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Ngay sau đó, Tô Uyên thấy có một tiểu ni cô đi tới dẫn nha đầu Tiểu Béo tới thiện phòng của Huệ Giác sư thái.
Tô Uyên đã đoán ra nàng là ai.
Chính là tiểu nha đầu làm điểm tâm Tô Ký mà Huệ Giác sư thái giới thiệu cho bọn họ.
Tô Uyên trở lại biệt trang.
Trưởng tử Tô Mạch ra đón tiếp. Hắn ta nhận thấy vẻ mặt của phụ thân có gì đó không đúng vội hỏi: "Phụ thân, ngài làm sao vậy? Là bên chỗ Huệ Giác sư thái xảy ra chuyện sao?"
Tô Uyên lắc đầu: "Không có, sư thái bà ấy deu mạnh khỏe."
Tô Mạch tự mình dâng lên cho phụ thân một ly trà: "Vậy phụ thân -
Tô Uyên ngồi xuống, nhận lấy ly trà, ra vẻ suy tư điều gì đó: "Hôm nay ở am ni cô có thấy một tiểu nha đầu, đột nhiên nhớ tới cô cô.
Tô Mạch mỉm cười: "Hả? Nàng trông rất giống cô tổ mẫu sao?"
"... Không thể nói được."
Tô Uyên rất khó để hình dùng. Nói giống thì có vẻ không quá giống, nhưng nói không giống, khi nhà đầu kia cười lên, trong đầu ông ta tự giác xuất hiện giọng nói và nụ cười của cô cô.
Tô Mạch nói: "Là do phụ thân quá thương nhớ cô tổ mẫu."
Tô Uyên gật gật đầu: "Tổ mẫu ngươi qua đời sớm, tổ phụ lại không ở trong phủ, là cô cô nuôi lớn ta. Khi cô cô qua đời, ta đã mười hai tuổi, là cái tuổi đáng nhớ."