Chương 398: Điều Tra Chân Tướng 2
Chương 398: Điều Tra Chân Tướng 2Chương 398: Điều Tra Chân Tướng 2
Tô thừa liên nói: "Con kiếm bạc cũng không dễ dàng gì, mua thứ đó làm chi? Người nhà quê cũng không thịnh hành đội cái này."
Người nhà quê còn ít dùng trâm gõ, chỉ có một kiểu khăn vải trùm đầu.
Tô Tiểu Tiểu cắt lát gừng: "Người khác có, cha con cũng phải có."
Chỉ một câu nhẹ nhàng như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt, thích hợp để muối cải trắng.
Trong lòng Tô Thừa vô cùng cảm động.
"Khuê nữ...'
"Không được khóc!"
Tô Thừa bèn nghẹn lại —
Tô Tiểu Tiểu thái lát gừng xong lại băm một tí ớt cay.
Tô Thừa lột tỏi cho nàng: "Khuê nữ, lần này đi Phủ Thành có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có, khá tốt." Tô Tiểu Tiểu đun nóng dầu.
"Không đánh người đó chứ?" Lão cha Tô hỏi.
"Con không có." Tô Tiểu Tiểu vô cùng tự tin nói.
Trong lòng lão cha Tô rất vui vẻ, khuê nữ đã trưởng thành rồi, không đánh người nữa.
"Nhị Cẩu đánh." Tô Tiểu Tiểu lại nói.
Lão cha Tô chấn động: "Nó, nó đánh ai? Không phải là công tử của Phủ Đài gia gì đó đó chứ?"
"Không.' Tô Tiểu Tiểu xua tay'Da đánh Lý công tử rồi. Hắn ta không chủ động tìm tới cửa, chúng ta cũng sẽ không đánh hắn ta lần hai. Chúng là là người có đạo lý!"
Lão cha Tô lúng túng nói: “Vậy người bị đánh là -'
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói 'À, chỉ là tiểu công gia phủ Quốc công ở kinh thành tới."
Rầm!
Lão cha Tô đã ngã quy!
Lão cha Tô nổi giận đùng đùng đi giáo huấn nhi tử.
Ông ấy mới đến cửa đã thấy Tô Nhị Cẩu bê một cái thùng nặng trĩu vào, khó khăn đi xuống khỏi xe ngựa.
Lưu Bình định đón lấy, lại bị cậu ta cự tuyệt.
"Chỗ này là nước, rất dễ đổ, nắp thùng lại không chặt, để ta tự bê đi. Lưu đại ca, ngươi nhường đường chút."
Một cậu bé mười bốn tuổi bê một cái thùng nặng hơn cá đá, lòng bàn tay đã đỏ bừng, trên cánh tay còn nổi đầy gân xanh.
"Cha!" Tô Nhị Cẩu bê hai thùng nước xuống dưới, ngẩng đầu lên thấy cha mình bèn cười: "Con lấy nước suối từ Phủ Thành cho cha! Rất ngọt đó!"
Hài tử ngốc, mẹ nó ai kêu ngươi bê về cho ta hai thùng nước.
Lòng ngực lão cha Tô trướng đau, nắm chặt nắm đấm. ... Thôi đi, lần sau đánh ngươi!
Đi Phủ Thành nhiều ngày, việc làm ăn trong nhà không có bất kì trở ngại nào. Điểm tâm do Tiểu Ngô Thị làm càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, hơn nữa còn có Tiểu Triệu Thị làm trợ thủ, sản lượng cũng được tăng lên.
Sổ sách trong nhà cũng giao cho Tiểu Ngô Thị quản lý.
Lần đầu nàng ấy làm quản lý, không biết viết chữ nên vẽ vào để thay thế, trông cũng khá ấn tượng.
Tô Tiểu Tiểu khen: "Tỷ làm không tồi."
Rất rõ ràng, tuy không chuyên nghiệp hơn Tô Ngọc Nương nhưng với người mới học mà nói thì đã là rất giỏi rồi.
Lại nhìn số lượng, Tô Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc.
Ngày trước chỉ làm được 300 cái bánh bột ngô, có thể lời hơn hai lượng, cộng thêm việc bán được một hai kí thịt, một ngày lời đâu đó khoảng bốn lượng, con số cao nhất vẫn chưa vượt quá năm lượng.
Nhưng trong những ngày nàng rời đi đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lợi nhuận lại tăng gấp đâu?
Bánh bột ngô thì vẫn nhiều như vậy —
Tô Tiểu Tiểu a một tiếng: "Một trăm văn?"
Có vài chỗ ghi, bánh lão bà bán được một trăm văn một cái.
Ai ngang tàng như vậy?
Tiểu Ngô Thị thấp giọng nói: "Là, là Di Hồng Viện cô nương."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Bọn họ để ý Lý Tiểu Dũng?”
Lý Tiểu Dũng đúng là có chút đẹp trai.
Tiểu Ngô Thị nói: "Không phải, bọn họ hướng tới Tô thúc."
Tô Tiểu Tiểu: "..."...
Trưa ngày thứ hai Tô Ngọc Nương trở về tiểu Tô gia.
Tô Tiểu Tiểu vốn cho rằng nàng ấy ra ngoài "làm việc" để tránh lão cha Tô, dù sao thì cả nhà đều ra ngoài, chỉ có mình nàng ấy và lão cha ở trong nhà dễ bị người ta bàn tán.