Chương 418: Trông Thấy Ngọc Bội 2
Chương 418: Trông Thấy Ngọc Bội 2Chương 418: Trông Thấy Ngọc Bội 2
Ba người lão Tô gia đồng loạt ngây ngẩn, mọi người dường như đã hiểu ra.
Tô Nhị Lang siết chặt nắm đấm.
Đáng ghét, sao hắn lại không nghĩ tới.
Tô Xán nhỏ giọng nói: "Cha, biện pháp này của nàng so với ta hình như là được nha..."
Tô lão gia tử hung ác trừng mắt nhìn Tô Xán một cái.
Tô Ngọc Nương bật cười thành tiếng.
Tô Xán phô trương thanh thế quát lớn: "Ngươi cười cái gì?"
Tô Ngọc Nường nhìn có chút hả hê nói: "Ta cười mấy người các ngươi cộng lại, đầu óc cũng dùng không tốt bằng một mình Đại Nha, ra cửa hại người mà lại quên mang theo đầu óc sao?"
"Tô, Ngọc, Nương!" Tô Xán quát một tiếng lớn làm ù tai.
Bốp!
Là tiếng bạt tai từ tay Tô Thừa đánh tới.
Tô Xán không đụng được một cọng tóc gáy của Tô Ngọc Nương, ngược lại té xuống đất rớt một cái răng cửa.
"Cha!" Tô Nhị Lang vội vàng đỡ Tô Xán lên: "Tiểu Tô gia, các ngươi đừng có quá đáng."
Tô Thừa đem đao mổ heo vác lên trên vai: "Thế này gọi là quá đáng sao? Lão tử còn chưa có dùng đao đâu.”
Tô Nhị Lang cắn răng nói: "Cả thôn đều biết ngọc bội là của lão Tô gia chúng tal Coi như câu chuyện ngươi nói có hay thế nào đi nữa, cũng không ai tin các ngươi!"
Bàn tay nắm chặt của Tô lão gia từ từ buông lỏng một chút.
Nhị Lang nói không sai, bất luận chân tướng sự thật như thế nào, Tiểu Tô gia cũng không có cách nào để chứng minh ngọc bội là của bọn họ.
Chỉ cân không có biện pháp chứng minh, các hương thân cũng sẽ không tin!
Tô Ngọc Nương nhướng mày một cái.
Nàng ấy không lập tức đem chuyện này thông báo ra ngoài, cũng là bởi vì không có chứng cứ đầy đủ.
Lần này xong rồi, lão Tô gia trước tiên làm ồn ảo chuyện này ra, tình thế đối với Tiểu Tô gia rất bất lợi.
Nhưng vào lúc này, một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa Tiểu Tô gia.
Tô Uyên đem tiểu thần côn Nhị Hổ ôm xuống.
"Sau này không nên chạy ra ngoài một mình nữa, biết không?” "Ông thật sự không sờ một cái sao?" Tiểu thần côn Nhị Hổ kiên nhẫn không từ bỏ rao bán hòn đá nhỏ may mắn của mình.
Tô Uyên bị cậu ta chọc cười.
Một lớn một nhỏ đi vào nhà.
Bầu không khí trong phòng vô cùng kỳ lạ.
Nhị Hổ đối với người lão Tô gia đã hết sức quen thuộc, đám người này mỗi lần tới nhà đều sẽ nói xấu nương, trong lòng Nhị Hổ đã sớm dán cho bọn họ danh hiệu người xấu.
"Không cho phép ức hiếp nương ta!" Nhị Hổ chạy tới, thân thể nho nhỏ quật cường đứng ngăn trước người Tô Tiểu Tiểu.
Trong ba đứa trẻ, Đại Hổ bạo dạn nhất, Tiểu Hổ cũng rất hung hãn, tính tình Nhị Hổ tương đối ôn hoà, có thể lúc này ca ca, đệ đệ không có ở đây, nên cậu gánh lấy trách nhiệm nặng nề là bảo vệ nương.
Tô Uyên hỏi: "Tô cô nương, đã xảy ra chuyện gì?"
Ánh mắt ba người lão Tô gia dừng lại trên người Tô Uyên.
Tô Uyên là đích trưởng tử của gia đình quyền quý ở kinh thành, y phục thông thường của hắn đi nữa cũng là từ loại vải tốt nhất.
Sau khi Tiểu Tô gia phát đạt, kết giao với không ít nhà quyền quý, quả thực làm người ta phải đỏ con mắt.
Chẳng qua cùng Tiểu Tô gia kết giao đa số đều là thương nhân, nghĩ tới đây, trong lòng người lão Tô gia cũng không để ý đến Tô Uyên.
Tô Tiểu Tiểu nói: "À, đám người này muốn cướp ngọc bội của nhà con."
Tô Nhị Lang lạnh giọng nói: "Ai cướp ngọc bội của nhà ngươi? Rõ ràng là các ngươi cướp của nhà chúng ta! Ngươi còn không mau đem ngọc bội trả lại!"
"Ngọc bội gì?" Tô Uyên hỏi.
Tô Tiểu Tiểu gỡ ngọc bội trên cổ xuống: "Đây, chính là cái này."
Mắt Tô lão gia tử khẽ động một cái.