Chương 421: Cơn Gian Của Tô Uyên 2
Chương 421: Cơn Gian Của Tô Uyên 2Chương 421: Cơn Gian Của Tô Uyên 2
Những lời này lại làm cho mắt Tô Uyên sáng lên lần nữa: "Có thể hay không... không phải là ngươi nhặt?”
Tô Thừa gãi đầu một cái: "Vừa rồi nghe ngươi nói, món đồ chơi này rất có lai lịch, không phải ta nhặt, chẳng lẽ là của chính ta sao? Không sợ ngươi chê cười, khi còn bé ta chính là đứa trẻ thả trâu."
Nghe được Tô Thừa thả trâu lớn lên, chẳng biết tại sao, trong lòng Tô Uyên bỗng nhiên có chút đau đớn: "Cha nương ngươi ở chỗ nào?"
Tô Thừa nói: Ta không có cha nương."
Tô Uyên sửng sốt một chút.
Tô Tiểu Tiểu giải thích: "Thiên tai vào ba mươi năm trước, cha con đã lưu lạc tới đây, chuyện liên quan tới khi đó, ông ấy có thể nhớ được rất ít. Thật ra thì con cũng nghi ngời miếng ngọc này là của cha con, nhưng mà, vừa rồi người nói đó là vật ngự ban, vậy hẳn là không phải."
Cha nàng bất luận như thế nào, cũng không thể có quan hệ với hoàng thất chứ?
Tô Uyên vội nói: "Do không phải là vật ngự ban, vừa rồi ta chỉ hu doạ những người kia thôi."
Kia, như vậy có xấu tính không?
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cho nên vừa rồi là người giải vây thay chúng con?"
Tô Uyên dĩ nhiên không phải hoàn toàn vì giải vây cho tiểu Tô gia, nhưng mà có vài lời, bây giờ ông ta không thể nói.
Ông ta nhìn về phía Tô Thừa một lần nữa: "Ta có thể lỗ mãng hỏi một câu, ngày sinh của ngươi là ngày nào vậy?'...
Bờ đê ruộng.
Vệ Đình giúp Lý lão đầu cày ruộng.
Lý lão đầu không cẩn thận bị trật lưng, Vệ Đình đi ngang qua, nên tới đây bận bịu giúp đỡ một hồi lâu.
Thật ra hắn cũng không hiểu cày ruộng, là con lừa nhà hắn và con trâu của Lý gia làm.
Ngoài ra, cày còn phải thật thẳng.
Lúc này, sắc trời đã muộn, trên ruộng không còn hương thân nào.
"Đại nhân!"
Uất Trì Tu thi triển khinh công tới.
Vệ Đình đem roi ném cho hắn.
Uất Trì Tu cau mày: "Đại nhân, thuộc hạ không phải tới để cày ruộng." Vệ Đình lãnh đạm nói: "Đến giờ rồi."
Uất Trì Tu: "..."
"Đại nhân, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!"
"Tốt nhất là ngươi đang có chánh sự."
Những thứ đau mông, đau ngực, chuyện hư hỏng không trong sáng, Vệ Đình không muốn nghe.
Uất Trì Tu nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là chánh sự! Đại nhân, nhạc phụ của ngài lại đi Cướp người vê!"
Vệ Đình: “Cái gì gọi là lại?"
Uất Trì Tu tự động bỏ qua vấn đề nộp mạng: "Đại nhân ngài đoán người ông ấy cướp là ai? Lại là Tô Uyên! Đại nhân ngài đoán không sai! Chính là Trấn Bắc Hầu phủ Tô Uyên kia."
Thần sắc Vệ Đình ngừng một lát.
Uất Trì tu nói: "Đại nhân! Thuộc hạ đi giết hắn thôi."
Không thể giết Tiêu Trọng Hoa, dù thế nào cũng để cho hắn giết Tô Uyên đi.
Nếu không cuộc sống này thật quá nhàm chán rồi!
Hắn là một sát thủ, sát thủ mài
"Đại nhân, giết đi? Không giết, một khi bị Tô Uyên nhìn thấy, ngài bị bại lộ rồi! Tiêu Trọng hoa không phát hiện ngài, không lộ ra bên ngoài, là muốn âm thầm diệt trừ ngài, Tô Uyên không giống nhau, hắn sẽ trở lại kinh thành cáo trạng."
Vệ Đình như đang có điều suy nghĩ.
Uất Trì Tu kiên nhẫn không từ bỏ.
"Đại nhân, có cần thuộc hạ nhắc ngài nhớ lại hay không, hôm nay hắn phải phụng chỉ bảo hộ long tự ở kinh thành tu hành mà?"
Tuy nói là bảo hộ tu hành, đó cũng là tu hành mài"
Có lẽ thuộc hạ nên gọi đại nhân là hoà thượng huyền tâm? Huyền tâm đại sư?
Từ bên trong Tô gia đi ra, tâm tình Tô Uyên thật lâu chưa thể bình tĩnh được.
Trịnh Nghiễm nói: "Gia, ngài vừa mới bị bệnh một trận, trước tiên chúng ta tới khách điếm nghỉ ngơi một đêm đã,"
"Không." Tô Uyên điều chỉnh hô hấp một chút, cố gắng để giọng nói của mình không run rẩy, Trở về phủ."
“Nhưng mà ngài...