Chương 423: Lộ Rõ Chân Tướng 1
Chương 423: Lộ Rõ Chân Tướng 1Chương 423: Lộ Rõ Chân Tướng 1
Rìu hay không rìu ông ấy không hiểu, nhưng thịt ba chỉ thì ông ấy hiểu, khuê nữ nướng thịt là thơm nhất!
Tô Thừa mở nắp vại nước: "Ø? Nước đã thấy đáy rồi, Nhị Cẩu, Tiểu tử thúi đi đâu rồi? Khuê nữ, cha đi lấy nước nha!"
"Vâng." Tô Tiểu Tiểu đáp lại, đem sườn đã rửa sạch vào bếp, đặt ở trên thớt, bắt đầu chặt nhỏ.
Tô Ngọc Nương nhìn Tô Thừa gánh thùng nước ra cửa một chút, lại nhìn Tô Tiểu Tiểu đang cắm đầu chặt xương một chút.
Ta nói, phản ứng của các người có phải không đúng lắm hay không nha?
Mới vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ cũng chỉ nhớ tới ăn không?
Tô Ngọc Nương cũng coi như là biết rõ, một nhà này sợ là trời có sập xuống một người cũng có thể chống đỡ được, bọn họ tự mình bưng chén ngồi chôm hổm tiếp tục ăn cơm.
Tô Ngọc Nương vào bếp hỗ trợ cho Tô Tiểu Tiểu, nàng ta không biết Tiểu Ngô thị lại khéo tay như vậy, nhiều nhất là hỗ trợ lột bắp hoặc là thêm củi đốt.
Nàng tìm băng ghế nhỏ ngồi, hướng về phía miệng bếp ngồi xuống: "Đại Nha”"
"Gì?" Tô Tiểu Tiểu tiếp tục chặt sườn.
"Chuyện vừa rồi." Tô Ngọc Nương nói: "Ngươi có cảm giác vị Tô lão gia kia phản ứng rất kì quái hay không? Ánh mắt ông ta nhìn ngươi và Tô Thúc không đúng lắm."
Tô Tiểu Tiểu: "À."
Tô Ngọc Nương một quyền đánh vào bông.
Cũng may Tô Ngọc Nương đã thành thói quen, cùng nha đầu này nói chuyện bản thân sẽ phải học cách kiềm chế cảm xúc của mình: "Ông ta còn hỏi ngày sinh của Tô thúc, ngươi nói xem không quen không biết, hỏi sinh thân người khác làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu: "Ừ nhỉ."
Tô Ngọc Nương: Nói ra có thể ngươi không tin, nhưng bây giờ ta có chút ngứa tay.
"Nương."
Tiểu Hổ đi vào bếp: "Đói bụng."
Ngươi là thèm ăn đi... Tô Tiểu Tiểu bỏ dao xuống, cầm một chiếc bánh bột ngô hành lá không bỏ đường cho cậu: "Đại Hổ đâu?"
Vừa rồi Tô Uyên đem Nhị Hổ trở về, lúc này Tiểu Hổ cũng trở lại, chỉ còn thiếu mỗi Đại Hổ.
Tiểu Hổ lắc đầu: "Không biết."
Ba người cùng đi ra ngoài với ngựa con, trong lúc đi đường, Nhị Hổ đi làm thần côn, lại thêm một lúc, Tiểu Hổ chạy về nhà tìm đồ ăn.
Cuối cùng một mình Đại Hổ gánh hết.
Đại Hổ thật sự chăm chỉ đưa ngựa con đi đường nó nên đi, dẫn ngựa nhìn phong cảnh, ngay cả cây cỏ cũng không bỏ qua, có thể nói cậu là một đứa trẻ nghiêm khắc.
Mai Tử đem Đại Hổ về Tiểu Tô gia.
Tô Tiểu Tiểu để cho Mai Tử một chén thịt kho mang về.
Trên đời không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, chuyện lão Tô gia và tiểu Tô gia âm ï một trận rất nhanh đã truyền ra hết thôn, bất đồng với trước kia chính là lân này không phải từ trong miệng Chu thị truyền ra.
Là từ Lý gia.
Lý Chính bị đả kích rất lớn.
Hắn vạn lần không nghĩ tới lão Tô gia nói dối chuyện ba mươi năm trước, trộm đồ của một đứa trẻ, lừa các hương thân nhiêu năm như vậy, còn yên tâm thoải mái hưởng thụ các hương thân báo đáp.
Nhìn lại Tô Thừa bị trộm ngọc bội, cuộc sống quá bần hàn khốn khó, bị các hương thân khinh thường.
Trong lòng Lý Chính quá khó chịu rồi, trở về thì hắn tìm Lý lão đâu uống hai chén.
Lý lão đầu nghe được chuyện này thì cũng không dám tin là thực: "Ngọc bội... là của Tô Thừa?"
Lý Chính đang say nét mặt hớn hở gật đầu một cái.
Một tia lý trí cuối cùng đã giữ "vật ngự ban' lại trong cổ họng hắn.
Lỗ tai Tiền thị nghe được, bà ta nhìn lão Tô gia đã sớm không vừa mắt.
Ừ, bây giờ phải cảm kích Tô Ngọc Nương, dùng sức một mình nàng, lôi kéo được giá trị thù hận của Tiền thị đối với lão Tô gia.