Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 429 - Chuong 432: Lao Hau Gia 1

Chuong 432: Lao Hau Gia 1 Chuong 432: Lao Hau Gia 1Chuong 432: Lao Hau Gia 1

Tô Tiểu Tiểu trở về vẽ bản thiết kế, Tôn chưởng quây tìm sư phụ thủ công mỹ nghệ, Lưu Bình cũng có thể tính là một trong số đó.

Bởi vì có một số việc vê mặt chỉ tiết cần phải thương lượng, Tôn chưởng quầy liên cùng Tô Tiểu Tiểu trở về thôn.

Ông ta không thể đi bộ đường dài, Tiểu Ngũ đánh xe.

Tô Tiểu Tiểu nhìn chiếc xe ngựa được thuê về, nghĩ rằng bây giờ không giống với hồi đầu năm, cửa tiệm này được thuê rẻ, ngân lượng tiết kiệm được vừa hay có thể mua một chiếc xe ngựa.

Mai đây có thể đi chợ đi dạo cùng Lưu Bình.

"Những gì mà ban nay ta nói ngươi còn có ý kiến nào khác hay không?" Tôn chưởng quây hỏi.

"Xây thêm một nhà bếp nữa, ngoài ra không cân làm ao cá nhỏ ở hậu viện, những thứ hoa mỹ này không cần đâu." Tô Tiểu Tiểu nói.

Tôn chưởng quầy lúng ta lúng túng nói: "Không phải ban nấy ngươi đang thất thần sao?"

Tô Tiểu Tiểu đáp: "Làm hai việc cùng một lúc, khó lắm sao?"

Tôn chưởng quay:

Ngươi thường xuyên khiến ta nghi ngờ bản thân không đủ thông minh.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã đi vào thôn.

"Thôn của các ngươi... Thế này là có chuyện lớn gì xảy ra sao? Dường như rất náo nhiệt."

Tôn chưởng quầy đến thôn này mấy lần rồi, chưa bao giờ gặp được nhiều hương thân đến thế.

Tô Tiểu Tiểu nhìn lướt qua, người trong thôn chiếm hơn một nửa, nửa còn lại là người của mấy thôn bên cạnh chạy tới đây, có lẽ là nghe được chuyện của lão Tô gia, đặc biệt chạy tới đây góp vui.

Tô Tiểu Tiểu lạnh nhạt ồ một tiếng: "Xem là thế đi."

Tôn chưởng quây đang muốn nói gì đó, xem thế đi là thế nào, liên thấy trước cửa lão Tô gia, không biết ai xách theo thùng phân tạt ào ào lên cánh cửa đang đóng chặt của lão Tô gia.

Tôn chưởng quầy sợ ngây người.

"Kia không phải gia đình đức cao vọng trọng nhất trong thôn các ngươi sao? Đây là làm điều gì khiến cho nhiều người tức giận đến thế?"

Tô Tiểu Tiểu nói: "Nói ra thì dài, tóm tắt lại trong bảy chữ - ác giả ác báo trời có mắt."

Da mặt của lão Tô gia bị người ta lột xuống trong một ngày sao? Cũng không phải vậy. Có vài người diễn giả đã lâu, thật sự xem mình là khay đồ ăn, cho rằng địa vị của bản thân dù thế nào đi nữa cũng không thể lay chuyển, lại không biết rằng từ giây phút bọn họ chiếm lấy ngọc bội của Tô Thừa làm của riêng, đã định sẵn kết cục của ngày hôm nay.

Để bọn họ sống tiêu diêu tự tại ba mươi năm, đã là hời cho bọn họ lắm rồi.

Chỉ có điều, chuyện nào cũng là con dao hai lưỡi, hương thân bị lừa suốt ba mươi năm, sự phẫn nộ trong làng vừa nghĩ đã biết.

Cửa lớn của Lão Tô gia bị người ta ném phân, phá cửa, còn có hương thân kêu gào đòi lão Tô gia trả đất trong thôn lại cho bọn họ, địa tô đã thu suốt những năm nay cũng phải trả lại toàn bộ.

Lão Tô gia sụp đổ trong một đêm.

Tôn chưởng quầy chặc lưỡi lắc đầu: "Trời ạ, thật không thể tin được."

Tiểu Tô gia.

Tô Ngọc Nương đang băng bó vết thương cho Tiểu Ngô Thị.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.

Tiểu Ngô Thị hốc mắt đỏ hoe.

Tô Ngọc Nương vừa quấn băng gạc cho Tiểu Ngô Thị vừa cất lời: 'Nhà tổ của Lưu gia sụp đổ, may mà chạy nhanh, nếu không cả người đã bị chôn vùi trong đó rồi."

Tiểu Ngô Thị bị một thanh xà nhà rơi trúng, trên cánh tay bị rạch ra vài vết cắt, chảy chút máu, may mắn là không quá nghiêm trọng.

Tỷ muội Mai Tử đang chơi ở tiểu Tô gia, Lưu Bình ở trên trấn chưa trở về, cha con ba người thoát được một kiếp.

Chỉ là trong chốc lát, bọn họ không có nhà để ở nữa.
Bình Luận (0)
Comment