Chương 434: Người Tới Từ Hầu Phủ 1
Chương 434: Người Tới Từ Hầu Phủ 1Chương 434: Người Tới Từ Hầu Phủ 1
Tô Mạch cười cười: "Chẳng phải phụ thân đã đồng ý để con tự mình đi điều tra rồi hay sao? Lần trước bận rộn chuyện lễ đăng quang của nhị đệ, chưa có cơ hội gặp bọn họ, con làm thế nào cũng phải tận mắt nhìn bọn họ."
"Biểu ca! Biểu cal"
Là Tần Vân.
Phụ tử hai người đúng lúc kết thúc cuộc nói chuyện.
Tần Vân sải bước đi vào: "Đại biểu cal Ô? Bá phụ cũng ở đây sao?"
Tần Vân hôm nay ăn mặc chỉnh tê, trong tay cầm một cây cung lớn, giống như muốn ra ngoài săn bắn.
Tần Vân là huyết mạch của phủ Hộ Quốc công và phủ Trấn Bắc Hầu, sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, lớn lên trong cẩm y ngọc thực, tùy tiện lấy một mảnh xiêm y trên người cậu ta, hoặc một miếng thức ăn thừa trong miệng cậu ta đều đủ để một gia đình ở dưới quê ăn một bữa tất niên.
Nghĩ đến ba người phụ tử Tô Thừa chịu biết bao cay đắng ở dưới quê, trong lòng Tô Uyên bỗng nhiên có chút kỳ lạ.
"Bá phụ, sắc mặt người không tốt lắm." Tần Vân nói.
Tô Mạch liếc mắt nhìn phụ thân một cái.
Tô Uyên tự biết đã thất thố, chân tướng còn chưa điều tra rõ, Tô Thừa chưa hẳn đã là nhi tử của cô cô.
Thế nhưng tại sao trong lòng ông ta lại luôn nghĩ đến Tô Thừa và hai đứa con kia của ông ấy?
"Có thể là do đêm qua ngủ không ngon." Tô Uyên nhẹ giọng nói.
Tần Vân nói: "Ồ, vậy bá phụ mau chóng đi nghỉ ngơi một lát đi. Biểu ca, chúng ta đi săn thú, đừng làm phiền bá phụ nghỉ ngơi!"
Tô Mạch ngừng một chút, nói: "Ta có mấy vị bằng hữu tới thăm, hôm nay chỉ sợ không thể đi săn bắn với đệ rồi."
"Hả?" Tần Vân thất vọng.
Cậu ta là đứa nhỏ được hai nhà yêu chiêu mà lớn lên, thỉnh câu mà cậu ta đưa ra thường ngày rất hiếm khi bị cự tuyệt.
Nếu là trước đây, Tô Mạch nhất định chiều theo cậu ta.
Thế nhưng trước mắt quả thật có việc lớn cân phải làm ngay lập tức.
Tô Mạch cười nói: "Lần sau biểu ca sẽ đi cùng đệ có được không?" Tần Vân kiêu ngạo nói: "Nhưng mà ta cứ muốn đi săn vào hôm nay!"
Lần trước bị một tên nhà quê ở nông thôn đem ra so bì, còn bị tên nhà quê kia đánh cho một roi, mãi cho đến hai ngày trước mặt cậu ta mới khỏi hẳn, trong lòng cậu ta nghẹn một cục tức, bắt buộc phải vào rừng tìm về đây!
Tô Mạch nghiêm mặt nói: 'Hồm nay không được.”
Tần Vân bĩu môi, không cam tâm tình nguyện rời đi: "Ta đi tìm nhị biểu ca cùng tam biểu cal"
Tô Uyên nhìn thấy bóng lưng không thèm quay đầu nhìn lại của cậu ta, lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này, thật sự là có chút bị chiều hư rồi, còn may là tỷ tỷ của nó không giống nó."
Tỷ tỷ của Tần Vân mặc dù cũng lớn lên trong sự yêu chiều, nhưng lại hiểu chuyện hơn Tần Vân rất nhiều, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, tính tình cũng dịu dàng hiền thục, là tài nữ có tiếng của kinh thành.
Nghĩ đến Tần Yên Nhiên, Tô Uyên không khỏi liên tưởng đến mối hôn sự của phủ Hộ Quốc công cùng tam hoàng tử.
Ông ta nhíu mày: "Việc này không nên chậm trễ, Mạch Nhi, hôm nay con liền xuất phát đi trấn Hạnh Hoa một chuyến đi."
"Vâng, phụ thân."
"Đợi đã." Tô Uyên gọi trưởng tử lại: "Hang công tử cùng Cảnh tiểu Hầu gia cũng ở trấn Hạnh Hoa, con... nhớ phải tránh xa bọn họ."
Tô Mạch gật đầu: "Nhi tử đã rõ."
Sau khi cùng Tô Uyên thảo luận chỉ tiết việc xuất hành một phen, Tô Mạch liên ngồi lên xe ngựa đi khỏi tổ trạch.
Vừa rời khỏi tổ trạch không bao lâu, Tô Mạch liền cảm giác hắn ta bị người khác theo đuôi.
Hắn ta vén một khe hở nhỏ từ tấm rèm phía sau xe ngựa, sau khi liếc mắt nhìn liên bất động thanh sắc buông rèm xuống.
Ngựa mà Tô Mạch chọn là chiến mã thượng đẳng, buổi chiều đã đến được trấn Hạnh Hoa.