Chuong 451: Dan Xep 1
Chuong 451: Dan Xep 1Chuong 451: Dan Xep 1
Thivethu thanh mac ao giap day, tay cam thuong, than sac uy nghiem.
Tô Nhị Cau thường xuyên lăn qua lộn lại giữa hai chiếc xe ngựa, lúc này cậu ta đang ở trên xe ngựa của Tô Tiểu Tiểu.
Cậu ta vén rèm lên, nhìn đám đông khổng lồ đang xếp hàng chờ vào thành, cậu ta trợn mắt há mồm la oai oái: "Tỷ! Nhiều người quá đi!"
Ba nhóc con cũng đồng loạt chúi đầu bên khung cửa sổ, mấy cặp mắt to chớp chớp, tò mò đánh giá.
Đi đường nhiều ngày, nói không vất vả là nói dối, ngay cả con người rắn rỏi như lão cha Tô cũng sắp nằm bẹp dí ra đấy, Tô Nhị Cẩu cũng bị bệnh một trận ở trên đường đi, ba đứa nhóc thì ngoài việc gây hơn một chút, cũng không bị gì khác.
Ba nhóc vừa xem vừa cầm bình sữa uống ừng ực.
Tô Tiểu Tiểu âm thầm gật đầu: Ô, sữa bột không tệ, lần sau lại lấy một ít ở hiệu thuốc.
Đại Hổ uống hết đầu tiên.
Sau đó liền phóng ánh mắt nguy hiểm nhìn về phía hai tên đệ đệ.
Nhị Hổ Tiểu Hổ vội vàng nhào vào lòng Tô Tiểu Tiểu, cảnh giác đại ca động tay cướp bình sữa của bọn chúng.
Lúc đến lượt bọn họ, xe ngựa bị thị vệ ngăn lại.
Ba xa phu là người mà Tô Mạch phái tới, bọn họ là người kinh thành, đưa lộ dẫn của mình ra.
Thị vệ nghiêm mặt nói: "Người trong xe xuống đây!"
Tô Tiểu Tiểu vén rèm lên, nhẹ nhàng vươn cổ tay trắng bóc nõn nà ra, đưa cho thị vệ khối lệnh bài mang ánh sáng đen lạnh lẽo.
Thị vệ đương nhiên nhận ra lệnh bài của phủ Trấn Bắc Hầu, nhát mắt thái độ trở nên cung kính: "Xe ngựa phải kiểm tra, vẫn mong vị cô nương này lượng thứ."
Tô Tiểu Tiểu tỏ ra thấu hiểu, bế ba đứa nhóc xuống xe ngựa.
Ba đứa nhóc rất thu hút ánh mắt người khác, ngoại hình trắng trẻo đáng yêu thì chưa nói, còn đang cầm bình sữa tu sữa òm ọp, người qua đường cũng bị ba nhóc làm cho cảm thấy dễ thương muốn xiu.
Ngay cả thị vệ tuần tra cũng không nhìn được mà liếc nhìn ba nhóc con nhiều hơn đôi lần.
Kiểm tra xe ngựa xong, không phát hiện điểm dị thường, thị vệ liền cho ba chiếc xe ngựa qua.
Sau khi tiến vào kinh thành, tiếng cảm thán của Tô Nhị Cẩu không hề ngừng lại.
"Tỷ! Nhìn kìa! Tòa lầu kia cao quát" "Đó là tháp."
"Hả? Ồ"
Tiểu Hổ: "Tháp."
Nhị Hổ: "Tòa tháp cao cao."
Đại Hổ: "Không cao bằng ta."
Kinh thành thật sự quá rộng lớn, một hàng người buổi sáng vào thành, đến lúc chạng vạng mới thu xếp xong.
Xa phu xác nhận mấy người ở lại xong lúc này mới tới Hầu phủ phục mệnh.
Tô Mạch cùng Tần Vân hôm qua đã tới kinh thành, mấy người Tô Uyên cùng Tô Kỳ còn đang trên đường hồi kinh, phỏng chừng hai ba ngày nữa mới tới nơi.
Xa phu đứng đầu gặp được Tô Mạch ở Thính Phong viện.
"Đại công tử." Hắn ta chắp tay hành lễ.
"Bọn họ tới rồi sao?" Tô Mạch hỏi.
"ta rồi." Xa phu nói.
"Người đâu?" Tô Mạch nhìn về phía sân viện trống rỗng.
Xa phu nói: "Bọn họ không chịu tới Hầu phủ ở."
Tô Mạch đã sớm đoán được tính tình của nha đầu kia, tám phần không chịu việc sắp xếp vào Hầu phủ ở, đối với việc này hắn ta cũng không có gì ngạc nhiên.
"Là tới phố Trương Lưu sao?"
Trên phố Trường Lưu có một tòa tiểu biệt viện dưới tên hắn ta, nếu lỡ nàng không chịu đến Hầu phủ, vậy thì xa phu sẽ đưa bọn họ qua bên kia ở.
Xa phu lại lắc đầu: "Không phải, bọn họ tới ngõ Lê Hoa."
"Ngõ Lê Hoa trên phố Trạng Nguyên kia sao?" Tô Mạch trầm ngâm một lát: "Tại sao bọn họ lại tới nơi đấy?"
Ngõ Lê Hoa, đấy là một đoạn đường thanh tịnh hiếm có ở trong kinh thành phồn hoa, hai đầu đông tây đều nối với ngã tư đường huyên náo, sau khi bước vào đấy lại có cảm giác như đã bỏ lại mọi sự ồn ào náo nhiệt.