Chuong 453: Tien Vao Hau Phu 1
Chuong 453: Tien Vao Hau Phu 1Chuong 453: Tien Vao Hau Phu 1
Lão cha Tô không quá kén chọn đồ ăn, Tô Tiểu Tiểu thường là người đưa ra quyết định.
Nhưng hôm nay, ông ấy như thể bị ma xui quỷ khiến, dừng chân trước mặt một quán mỳ lâu đời.
Ông ấy ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn tấm biển bong tróc sơn phía trên, trong lúc hoảng hốt, ông ấy có một loại ảo giác bản thân đã từng tới nơi này.
"Cha, cha muốn ăn mì sao?"
Giọng nói của Tô Tiểu Tiểu kéo suy nghĩ của lão cha Tô trở lại.
Ông ấy nhìn Tiểu Hổ đang nằm trong ngực, lại nhìn sang phía Nhị Hổ đang được Tô Nhị Cẩu bế, cùng với Đại Hổ đang nắm tay Tô Tiểu Tiểu: "Mấy đứa muốn ăn gì?"
"Ăn mì." Tiểu Hổ nói.
Nhị Hổ, Đại Hổ cũng không có ý kiến.
Phù Lang Trung và Tô Nhị Cẩu chỉ cần lấp đầy bụng là được, hai người bọn họ mệt đến nỗi chẳng buồn ăn, nhưng người nào người nấy lại ăn ngon lành.
Đoàn người bước vào quán mì, tìm một chiếc bàn lớn gần lối đi ở đại sảnh rồi ngồi xuống.
Tiểu nhị đi tới hỏi bọn họ muốn ăn gì.
Tô Tiểu Tiểu bảo hắn ta tiến cử một vài món.
Tiểu nhị rất nhiệt tình: "Nghe khẩu âm của các vị, là từ bên ngoài tới đây đúng không? Vậy các vị nhất định phải nếm thử món mì khô của chúng chúng ta! Ngoài ra món đậu hũ chúng ta đã làm mấy chục năm nay, các vị cũng có thể gọi hai bát để nếm thử."
Trong lúc đậu hũ được mang lên, Tô Tiểu Tiểu rốt cuộc hiểu được tại sao bọn họ nhiều người như vậy, tiểu nhị vì sao lại chỉ đề cử gọi hai bát đậu hũ thôi.
Nó có vị mặn, được rưới nước tương, người bình thường sẽ ăn không quen.
Ba nhóc con ăn xong phát ra biểu tượng cảm xúc.
Người duy nhất vùi đầu ăn đậu hũ chỉ có lão cha Tô.
"Cha, cha không thấy đậu hũ này rất khó ăn sao?" Tô Nhị Cau hỏi.
"Không thấy mà.' Lão cha Tô nói.
"Thế thì bát này cũng cho cha." Tô Nhị Cau đẩy phần của cậu ta cho lão cha nhà mình.
Lão cha Tô không nói hai lời mà đón lấy, ăn mấy miếng là hết sạch.
Tô Nhị Cẩu trợn mắt há mồm.
Tô Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn lão cha Tô một cái, không nói gì.
Về việc Tô Mạch tìm tới cửa, Tô Tiểu Tiểu tạm thời không tiết lộ với người nhà, muốn chà đạp thì chứ chà đạp mình nàng.
Ăn cơm xong, Tô Tiểu Tiểu tới quầy tính tiền.
Một bát mì khô ở kinh thành thế mà lại có giá tận ba mươi văn tiên, đậu hũ tám văn tiên một bát, bọn họ tổng cộng ăn bảy bát mì khô, hai bát đậu hũ, hơn hai trăm văn tiên cứ thế ra đi.
Không hổ là kinh thành, vật giá thật cao.
Trên đường trở về, Tiểu Hổ cùng Nhị Hổ ngủ thiếp đi trong lòng của lão cha Tô.
Đại Hổ kiên trì tới được trước cửa nhà, Tô Tiểu Tiểu bế tiểu gia hỏa kia lên, mí mắt cậu ta trâm xuống, đầu nghiêng sang một bên, cũng ngủ thiếp đi.
Mọi người đi đường cả ngày đều mậệt lử rồi, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Tô Tiểu Tiểu đặt ba nhóc con lên giường, kinh thành lạnh hơn Thanh Châu, cho dù đã sang tháng ba, ban đêm vẫn lạnh thấu xương như cũ.
Tô Tiểu Tiểu đắp chăn cho ba nhóc con xong liền tính vào nhà bếp đun chút nước.
Vừa tiến vào hậu viện, nàng liên nhìn thấy Tô Thừa ngồi trên chiếc ghế nhỏ, ngẩng đầu nhìn trăng sáng... Ngẩn người.
"Cha?"
Tô Tiểu Tiểu gọi ông ấy.
Tô Thừa hoàn hồn: "Bọn nhỏ ngủ rồi sao?"
"Ngủ rồi." Tô Tiểu Tiểu đi tới.
"Cha đang nhìn gì thế?"
Tô Thừa nói: "Không có gì, chỉ là... có hơi mất ngủ thôi."
Ông ấy tiện tay kéo một chiếc ghế nhỏ khác qua đây, để cho Tô Tiểu Tiểu ngồi.
Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống, hỏi: "Là tới kinh thành rồi nên không quen sao?”
"Ừm..." Tô Thừa nhíu mày suy nghĩ: "Có thể... là thế."
Từ sau khi ăn bát đậu hũ kia, trong lòng ông ấy cứ cảm thấy kỳ lạ, có một lại cảm giác không thể nói rõ thành lời.