Chương 458: Cha Tô Khí Phách 1
Chương 458: Cha Tô Khí Phách 1Chương 458: Cha Tô Khí Phách 1
Tình trạng của bệnh nhân đã rơi vào tình trạng nghiêm trọng.
Tô Tiểu Tiểu lấy thuốc hạ mỡ máu và thuốc điều trị bệnh tim mạch vành, cùng với một số dụng cụ cho ăn bằng đường mũi.
Bệnh nhân phải giải độc trước, thế nhưng hôn mê nặng, không thể nuốt thức ăn tự chủ, chỉ có thể cho ăn qua đường mũi.
Tô Tiểu Tiểu xách hòm thuốc từ phòng bên đi ra: "Huyết áp thế nào rồi?"
"Vẫn đang hạ." Phù Lang Trung nói.
Phải nhanh chóng giải độc, nếu không ngay cả cơ hội chữa bệnh cho bệnh nhân cũng không còn.
Tô Tiểu Tiểu đưa bình thuốc cho Phù Lang Trung: "Ba viên, hòa tan bằng nước ấm."
Phù Lang Trung từng thấy Tô Tiểu Tiểu cho Tô Nhị Cẩu uốn loại thuốc này: "Cái này không phải thuốc chống tiêu chảy và chống buồn nôn sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Cũng có thể giải độc."
Han là có thể.
Trong lòng nàng bồi thêm một câu.
"A.... Phù Lang Trung nửa tin nửa ngờ đi hòa tan thuốc.
Dược hiệu của ba viên thuốc cũng không quá rõ ràng.
Tô Tiểu Tiểu đoán chừng là do trúng độc quá nặng, dược hiệu không đủ.
Nàng ngừng một lát: "Thêm ba viên nữa."
Trong lòng Phù Lang Trung nghi hoặc: "Con, con chắc chứ? Lão Hầu gia tuổi tác đã cao, không thể kê đơn quá mạnh..."
Tô Tiểu Tiểu: "Làm theo lời con nói là được."
Phù Lang Trung xoa xoa trái tim, nói: "Được rồi, cũng không còn cách nào khác."
Hắn ta lại hòa tan thêm ba viên thuốc.
Lần này sau khi đút thuốc xong, màu đen trên móng tay bệnh nhân cuối cùng cũng nhạt đi một chút, đồng tử cũng không phân tán như trước nữa.
Phù Lang Trung không khỏi kích động: "Al Có hiệu quả rồi!"...
Ngõ Lê Hoa.
Tô Thừa ngủ một giấc đến tận lúc mặt trời lên cao ba ngọn sào, ba nhóc con đã cưỡi lừa con ở trong viện.
Thuận tiện còn tự mình ăn sáng. Bốn đứa nhỏ cùng ăn thổi bình sữa.
Tô Thừa duai người nói: "Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ, nương các con đâu? Ồ, nhớ ra rồi, đi chẩn bệnh cùng với Phù Lang Trung rồi."
Ba nhóc con chớp chớp mắt, tiếp tục uống sữa.
Trong nồi đang hấp bánh mì và màn thầu, Tô Nhị Cẩu cùng ba nhóc con đã ăn rồi, để phần cho Tô Thừa mấy cái.
Tô Thừa ngoạm một cái màn thầu, có hơi nhớ nhung đậu hũ tối hôm qua.
Hậu viện có một cái giếng nước sạch sẽ, Tô Nhị Cẩu đang múc nước ở bên giếng.
Cậu ta liếc mắt nhìn Tô Thừa một cái, buồn bực nói: "Cha, mắt của cha sao thế? Bị người ta đấm sao?"
"Đi đi đi! Con mới bị người ta đấm ấy!" Lão cha Tô đi qua, soi vào trong thùng nước, suýt chút nữa bị chính mình hù chết!"
Mắt sưng húp quá đi!
Ai da, đều do tối hôm qua ngủ không ngon, trong mơ còn bị người ta đuổi giết cả một đêm.
Lão cha Tô quyết định lên phố đi dạo, làm quen hoàn cảnh xung quanh một chút, cùng với đó là mua chút nguyên liệu để nấu ăn.
Không thể cứ đi ăn ngoài mãi được, đắt lắm đó.
"Gia gia."
Ba nhóc con như là sóc thấy hạt dẻ, lạch bà lạch bạch chạy tới.
Tô Thừa ha hả nói: "Mới vừa rồi không gọi gia gia, giờ ta muốn xuất môn lại gọi gia gia gia gia rồi đấy."
Tiểu quỷ tinh quái!
Ba nhóc nhìn vào ông ấy một cách dễ thương: "Gia gia."
Da mặt là cái gì, không tồn tại đâu!
Tô Thừa để Tô Nhị Cẩu giữ nhà, ông ấy dẫn theo ba nhóc con ra khỏi ngõ.
Đường phố của kinh thành nhộn nhịp vô cùng, ngựa xe như nước, tới lui không ngừng.
"Bán — Kẹo hồ lô đây —"
"Bán — Kẹo hồ lô —"
"Kẹo hồ lô vừa to vừa ngọt đây —"
Ba nhóc con rớt nước miếng.
"Gia gia, muốn ăn." Tiểu Hổ nói.
"Nhị Hổ cũng muốn." Nhị Hổ nói. Đại Hổ không nói gì.
Đại Hổ trực tiếp bước đi.
Hai con ngựa con nhanh chóng đuổi theo. "Không phải, các con..."