Chuong 493: Ba Chau 1
Chuong 493: Ba Chau 1Chuong 493: Ba Chau 1
Vệ Đình cuối cùng đã bị ngũ tẩu "bắt" và trở về phủ.
Trong phòng chính của sân Ngô Đồng, Vệ lão thái nhìn thấy Vệ Đình, người đã vắng mặt một năm.
Tưởng thị đi ra ngoài trước, trong nhà chỉ còn lại một nô tỳ nhỏ phục vụ trà.
Vệ Đình hành lễ với Vệ lão thái: "Bà nội."
Vệ lão thái nói: 'Hừ, con vẫn còn dám nhận ta là bà nội, không phải ngũ tẩu tau của con bắt con lại, ta thấy con bên ngoài vẫn đang tận hưởng lắm”"
"Bà nội, ngũ tẩu không thể đánh lại con."
Ngụ ý là hắn tự nguyện trở vê.
Vệ lão thái không nhượng bộ nói: "Ngũ tẩu của con nói con bị thương? Điều đó là giả phải không?”
Vệ Đình: "Ôi, người cũng phải cho con phát huy một chút linh động chứ."
Vệ lão thái khinh thường nói: "Ta còn không hiểu con sao? Xảo quyệt nhất chính là con!"
Là con trai út trong gia đình, Vệ Đình lớn lên trong tình yêu thương của người lớn trong nhà, cha và các ca ca, mấy ca ca trước người sau so với người trước càng thành thật, nhưng không hiểu sao khi đến Vệ Đình, hắn lại trở thành một con cáo nhỏ.
Nhưng hiện tại không thể tính là một con cáo nhỏ.
Rốt cuộc đã hai mươi mốt.
"Binh phù đâu?" Vệ lão thái uy nghiêm hỏi.
Vệ Đình thở dài u sầu: "Ôi, ít nhất người có thể để con hỏi thăm người một năm qua như thế nào và thân thể của người có khỏe không...
"Bớt nói những điều vô nghĩa đi!" Vệ lão thái hiểu sâu sắc, với những viên đạn bọc đường của Vệ Đình sẽ không hiệu quả với bà ấy.
Vệ Đình lấy binh phù ra.
Vệ Lão Thái đã trải qua sự mất mát phu quân, con trai và cháu trai, từ lâu đã rất khó có điều gì có thể so sánh, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy binh phù, cơ thể bà vẫn hơi run rẩy.
Vệ Đình cúi đầu, hai tay giơ binh phù lên trên đầu, trịnh trọng hành lễ: "Tôn nhi may mắn không bị hổ thẹn với những gì ông nội đã giao phó."
Vệ Lão Thái duỗi bàn tay già nua nhăn nheo của mình ra, run ray cầm lấy binh phù.
Bà ấy đưa chiếc nạng cho thị nữ bên cạnh, vuốt ve những đường nét lạnh lẽo và quen thuộc trên binh phù.
Ánh nến mờ ảo chiếu vào mắt bà, những giọt nước mắt mơ hồ hiện lên. Vệ Đình nhìn nước mắt của Vệ lão thái, im lặng một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Ba nội, binh phù này thật sự là do ông nội con để lại sao?"
"Đúng vậy, đây là lá bùa sinh mệnh cuối cùng của nhà họ Vệ chúng ta, cháu nhất định phải cất giữ cẩn tận."
Vệ lão thái đưa binh phù lại cho Vệ Đình.
Vệ Đình không do dự bất cứ điều gì, và nhận lấy binh phù.
Binh phù không chỉ là quyền lợi, mà còn là một trách nhiệm không thể trốn tránh.
Vệ lão thái nói: “Ta nghe nói Hoàng thượng cũng đi Thanh Châu.
Vệ Đình không giấu diếm: "Hắn tới đây cướp binh phù."
Vệ lão thái nghi ngờ: "Làm sao hắn biết binh phù đang ở nhà họ Vệ?”
Vệ Đình dừng lại: “Cháu không rõ."
"Hình như tin tức bị rò rỉ." Vệ lão thái lại nói: "Ngoài hắn ra, còn có ai biết không?"
Vệ Đình nói: "Cảnh Dịch."
Vệ lão thái ngẫm nghĩ: "Cảnh Dịch? Không có gì đáng ngạc nhiên khi họ là anh em họ, và Hoàng thượng luôn tin tưởng hắn ta. Các con đã gặp nhau ở Thanh Châu?"
Vệ Đình dừng lại: "Có vẻ như là vậy."
Vệ lão thái không hỏi chỉ tiết ve câu trả lời "Có vẻ như là vậy", Vệ Đình lớn như vậy, hắn có cách làm riêng của hắn.
Bà càng buông tay, hắn càng phát triển nhanh hơn.
"Hắn ở Thanh Châu không diệt trừ con, khi trở ve kinh thành, nhất định sẽ đến trước mặt thánh thượng tố cáo con, con tại sao không thành thật ở trong miếu, lại chạy vào trong thành?"
Đền Hộ Quốc Long cũng thuộc về thủ đô, nhưng nó không nam trong nội thành nhộn nhịp, mà ở vùng ngoại ô phía tây của thủ đô.